Tôi và Tiêu Việt cứ như vậy, đối mặt với sự chế giễu, khinh bỉ, thậm chí là cả ánh mắt g h ê t ở m của mọi người.
Chúng tôi nắm tay đi dạo ở khuôn viên trường.
Nhiều người nói tôi là đồ đần, tiền làm sao mà mua được sự chân thành.
Tôi cũng lo lắng, sợ rằng nếu tôi hết tiền thì Tiêu Việt sẽ chia tay với tôi.
Tôi thậm chí còn nhắn tin cho ba.
“Ba, nhà chúng ta có khả năng đột nhiên phá sản không? Trước khi phá sản nhất định phải nói với con đấy, để con còn tiết kiệm.”
Ting.
Bố tôi gửi voicechat qua.
Giọng ông rất bức xúc.
“Sao ba lại sinh ra con gái như con chứ, cả ngày chỉ biết đợi nhà mình phá sản! Yên tâm, tiền trong nhà đủ con tiêu xài hoang phí một trăm năm!”
Giờ này tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Tôi còn chuyển tiếp voicechat của ba tôi cho Tiêu Việt.
“Anh nghe xem, nhà em rất có tiền, cả đời này anh chỉ có thể là của em!”
Mỗi lần tôi gửi tin nhắn.
Tiêu Việt sẽ trả lời tôi ngay lập tức.
“Tuân lệnh, kim chủ xinh đẹp lắm tiền của anh, xin hãy bao nuôi anh cả đời.”
Trong lòng tôi như có một hũ mật ngọt.
Vui mừng đến nỗi lăn qua lăn lại trên giường.
Tôi càng nghĩ càng thấy bỏ tiền theo đuổi Tiêu Việt là đáng giá.
Tiêu Việt thật sự rất tốt với tôi.
Không biết có phải trùng hợp không, lần nào đi ăn cơm cũng vậy.
Anh ấy sẽ gọi đúng tất cả những món ăn tôi yêu thích.
Khi tôi có tiết, Tiêu Việt sẽ đợi ở cửa lớp để tan học đi ăn cơm cùng nhau.
Nếu anh ấy có việc không đến được, sẽ nói cho tôi biết trước.
Anh ấy không bao giờ để tôi phải đợi.
Mỗi sáng đi học, anh ấy không bao giờ quên mang những bữa sáng tinh xảo cho tôi.
Chỉ là giá của những món ăn này quá đắt, thường là bữa sáng của những nhà hàng đắt nhất thành phố.
Không chỉ phải đặt trước mà giá của mỗi chiếc bánh có giá từ hàng trăm, đến hàng vạn tệ.
Tiêu Việt không dùng tiền của tôi, anh ấy nói nhà có người thân làm việc ở đó.
Bữa sáng đều là miễn phí.
Điều khiến tôi vui vẻ nhất chính là mấy cô gái nhà giàu khác sau khi biết Tiêu Việt thích tiền cũng muốn dùng tiền để theo đuổi anh ấy.
Nhưng mà Tiêu Việt đều từ chối hết.
Anh ấy nói rằng các cô ấy không nhiều tiền bằng tôi, cũng không xinh đẹp bằng tôi!
7,
Hôm nay, tôi và Tiêu Việt lại có tiết học chung.
Anh ấy theo thói quen ngồi xuống bên cạnh tôi.
Sau đó anh lấy ra một hộp trang sức tinh xảo.
Anh nháy mắt phóng điện với tôi, suýt thì tôi bị giật đến choáng váng.
“Quà kỉ niệm hẹn hò một tháng.”
Tôi giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Cảm thấy hơi chột dạ.
Giờ này tôi mới nhớ, tôi và anh đã yêu nhau một tháng, tôi cũng chưa từng mua cho anh món đồ đắt tiền nào, cũng chưa từng nghĩ xem anh thích gì.
Tôi chưa xứng làm kim chủ bạn gái!
Tan học, tôi tìm bạn thân nói chuyện, bàn xem nên mua cái gì tặng lại anh.
Bạn tôi giật giật khóe miệng.
Ra cái vẻ nhìn thấu hồng trần.
“Đương nhiên là tặng cái gì càng đắt càng tốt là được rồi, anh ta chủ động tặng quà rẻ tiền cho cậu, chẳng qua là đang nhắc nhở cậu phải tặng lại món quà đắt tiền cho anh ta thôi. Tiêu Tiêu à, tỉnh lại đi.”
Tôi định cãi lại là tôi còn chưa xem món quà là gì.
Sao cô ấy lại xác định nó là đồ rẻ tiền rồi.
Tôi trốn vào WC, mở món quà của Tiêu Việt ra xem.
Sau đó tôi hoàn toàn choáng váng.
Đây là vòng cổ kim cương của hãng M, một chiếc ít nhất cũng có giá 3 triệu.
Đây thật sự không phải hàng giả!
Tôi đã thích nó từ hai tuần trước, còn chưa dám mua.
Tiêu Việt lấy đâu ra tiền để mua?