Cậu không nói với Chu Dật về việc cậu tiếp tục học, một phần vì cậu không biết nói thế nào, một phần cũng vì không có thông tin liên lạc.
Chỉ mất một lúc để đưa ra quyết định, nhưng để kiên trì được là cả một quá trình. Tống Đồng đã rất nhiều lần hối hận vì đã lựa chọn học đại học, lúc thì không tìm được phòng trọ, lúc thì không thể vay tiền học phí, lúc thì có quá nhiều khóa học mà cậu không có thời gian.
Mỗi khi không kiên trì được nữa, cậu lại tự nhủ với bản mình rằng: qua lần này là được rồi, nếu lần sau lại khó như vậy thì cậu sẽ từ bỏ. Mỗi lần đều chỉ suýt chút nữa, là một lần cắn răng cố nhịn
Sau một học kì, cuối cùng cậu đã cân bằng được cuộc sống, dần dần thích nghi với môi trường đại học.
Chỉ chờ mọi thứ ổn định lại, chuyện đầu tiên Tống Đồng làm là đi sang trường bên cạnh tìm Chu Dật. Đến khi đến nơi mới ngu ngốc biết mình không có thông tin liên lạc của hắn
Khuôn viên lớn như này cậu tìm kiểu gì?
Lang thang nửa ngày trong trường, Tống Đồng bất lực hỏi một người lạ: "Cho hỏi vị tiền bối này có biết Chu Dật không?"
Người lạ bình tĩnh đẩy cặp kính, hỏi lại: "Chu Dật ngành Quản lý Kinh tế?"
"...Tuy không biết có phải hay không, nhưng chắc đúng á."
Người kia nhìn cậu, hỏi: "Chu Dật ở chuyên ngành Thương mại Quốc tế, cái tên da trắng chân dài, cao 1m87 á?"
Tống Đồng kinh ngạc: "Không phải 1m85 sao, sao lại cao thêm 2 cm rồi?"
Người kia xác định đã biết là mình vừa gặp một tên nhóc thiểu năng trí tuệ rồi
Tống Đồng chợt nhận ra mình nói lệch chủ đề rồi, vội vàng giữ chặt người lại: "Anh đẹp trai, đừng đi, anh có thể mang em đi tìm cậu ta được không?"
Người kia cởi áo khoác, giơ bộ ngực lép của mình đập vào mắt cậu: "Tôi con mẹ nó là nữ, là nữ đó!"
"......"
Tống Đồng rối rít nhận lỗi, mãi mới làm chị gái kia bớt giận
Cậu bới được một ít thông tin từ chị gái nóng tính kia. Cơ bản Chu Dật là một sinh viên nổi tiếng trong trường, hầu như không sinh viên nào không biết đến. Lúc khai giảng thay mặt các tân sinh viên lên phát biểu, trong nháy mắt toàn trường đều biết ngành Quản lý Kinh tế vừa có được một tiểu thiên tài
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là sự đệp try ( đẹp trai) thần thánh
Tống Đồng thở dài, quả nhiên đã là nam thần thì đi đâu cũng là nam thần
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy Chu Dật ở sân bóng rổ, Chu Dật đang mặc đồng phục, thân hình cao lớn
Nửa năm không gặp, Tống Đồng điên cuồng chạy thẳng đến chỗ Chu Dật, ôm chầm hắn.
"Chu Dậttt!!!"
Chu Dật bị cậu ôm chặt đến mức phải lùi ra đằng sau vài bước.
Đồng học bên cạnh nhìn cảnh này không khỏi cười trộm
Tống Đồng xấu hổ, vội vàng bỏ Chu Dật ra, cúi đầu nhìn chân, sau đó trộm liếc hắn một cái, Chu Dật cũng dịu dàng nhìn cậu
Tống Đồng nhất thời tìm lại được cảm giác quen thuộc, không ngại nữa. Cậu liền nhanh chóng nói: "Chu Dật, tớ học ở trường bên kia kìa, gần trường cậu lắm!"
Chu Dật mỉm cười gật đầu.
Tống Đồng gãi gãi đầu nói thêm: "Trường đấy không tốt lắm, nhưng tớ sẽ cố gắng."
"Cậu làm tốt lắm, rất có cố gắng."
Tống Đồng hình như có cao hơn, giống như một đứa trẻ chậm rãi lớn lên, chỉ có điều vẫn rất gầy.
Chu Dật biết, lúc hắn ngồi trong thư viện ấm áp, có lẽ Tống Đồng đang làm thuê bên ngoài, Lúc hắn đang tận hưởng cuộc sống sinh viên đầy màu sắc, có lẽ Tống Đồng đang vì phí sinh hoạt mà mất ăn mất ngủ. Lúc hắn đang ngồi trong phòng ngủ từ từ làm luận văn, thì có lẽ đến máy tính Tống Đồng cũng không có
Khi đang cùng bạn cùng phòng đi dạo, Chu Dật chợt nhìn thấy Tống Đồng nghiêm túc đứng ven đường phát tờ rơi.
Tống Đồng khó khăn, hắn vẫn luôn biết. Tống Đồng luôn kiên trì đến cố chấp, hắn cũng biết.
Vì biết nên mới cảm động
Tống Đồng dẫm mũi chân, nhỏ giọng nói: "Không phải tớ cố gắng, mà là vì cậu"