Chí Quang nhìn con nhím đang nổi giận trước mặt mình, không làm gì cả, chỉ bật cười:
- Thế em có gì để chứng minh. Tôi đâu là gì của em nhưng vẫn là anh của Chí Minh phảo không? Tôi phải bảo về quyền lợi cho em tôi chứ.
Diệp Lê nghe hắn nói xong liền tung thẳng một đấm vào trước mặt anh ta:
- Tôi dựa vào cái này này, hôm nay anh đừng hòng mà né được.
Cậu quả thật chả là cái mẹ gì với Chí Minh cả, ngay từ lúc tấm bé đã là vậy rồi. Rõ ràng là bên nhau lớn lên, cậu iu thương bảo vệ cậu ta như vậy, ngay cả mạng nhỏ của mình cũng không cần, chẳng ngại bản thân mình không biết bơi mà nhảy xuống hồ cứu cậu ta, hậu quả để lại cho mình một vết sẹo cả đời không xoá được. Vậy mà, lại đi thua một tên ẻo lả Diệu Lê kia, bảo cậu bằng lòng sao được. Còn nếu xứng hay không, chẳng phải là Chí Minh mới là người phải thấy tự hào vì đã được cậu chú ý sao.
Chí Quang bị tấn công bất ngờ, nhưng không hoảng hốt, né nhanh chóng cú đấm, còn buông lời dạy dỗ:
- Em nóng thế này, ai chịu nỗi được em. Chung quy, em vẫn nên theo tôi, thi đậu vào đại học H, chẳng phải tốt hơn không!
- Tốt con mẹ anh, đi chết đi đồ khốn!
Nhưng dù nói thế, Chí Quang vẫn né rất nhanh, bản thân ngược lại còn bị anh ta sờ mó, thiệt hại toàn bộ:
- Anh sờ ở đâu vậy hả?
- Sờ ở đâu? anh không biết!
Diệp Lê bị tên khốn kia đụng chạm, mặt đỏ lên, tức mà không nói được. Cậu đã đoán đúng, hắn chỉ được não to với thân dài ra thôi, bản tính vô liêm sỉ vẫn còn đó, chẳng qua chỉ là do cái vẻ ngoài của anh ta che đậy thôi. Làm gì có đếch tên đeo kính nào mà có thể đánh nhau giỏi như vậy được. Sau một hồi, cậu không chịu nỗi nữa, liền dừng lại lấy tay che ngực, thủ thế. Mẹ nó, hắn còn giả vờ như không hiểu chuyện gì, cậu phải tố cáo hắn tấn công trẻ vị thành niên mới được. Chí Quang nhìn Diệp Lê cả thế toàn thủ, từ cổ đến mặt đỏ bừng, nhất là ở hai tai đỏ đến mức hơi run run, liền có chút buồn cười. Tranh thủ đối phương không chú ý, liền lấy tay chạm bên má của Diệp Lê rồi thơm má cậu một cái:
- Đáng yêu chết đi được, sao em lại đáng yêu hơn cả khi trước vậy?
Diệp Lê bị thứ mềm mềm ấm ấm kia chạm vào da mặt, cảm nhận sự dinh dính, nóng nhẹ ở một bên, Diệp Lê liền hoá đá. Còn người mới hôn người ta kia thì cứ vừa ôm ôm, vừa dụi dụi vào Diệp Lê, ra vẻ nũng nịu:
- Anh thích Diệp lắm, cũng thích Chí Minh, bắt anh chọn giữa hai đứa quả thật khó, không bằng hai đứa hợp thành một thể được không? Nếu được sẽ tuyệt vời lắm!
Diệp Lê bị mái tóc của anh ta cọ tới cọ lui liền nhột tỉnh, tay chân không ngừng đấm đá:
- Mẹ kiếp! Tên ấu dâm chết tiệt! Anh dám hôn má tôi! Đệt mẹ! Tôi sẽ bị lây cái bệnh brocon của anh!
Đây không phải là lần đầu Chí Quang đụng chạm tới cậu, mà từ lúc nhỏ đã thế. Chỉ nhớ sau lần, cậu nằm viện hôn mê vì cứu Chí Minh, anh ta liền bắt đầu giở trò bệnh hoạn với cậu. Một bên thì trừng phạt đến mức Diệp Lê phát khiếp, nhưng sau đó anh ta lại ra vẻ ban ơn, ôm cậu làm nũng như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn gì đáng sợ hơn việc bị thao túng tâm lý như vậy, cậu không phải là chó, chỉ cần thuần hoá là có thể nghe theo anh ta tăm tắp như thế. Đừng nói Diệp Lê không hiểu, cậu biết Chí Quang kinh khủng như thế nào. Vẻ ngoài luôn mỉm cười, đối xử với mọi người đều hoà đồng, nhưng trong tâm anh ta không ngừng xem người xung quanh như món đồ chơi. Diệp Lê vừa hay chính là món đồ chơi anh ta không thể có được, cứ như vậy anh ta liền vừa vui vẻ tận hưởng cảm giác như có như không này chẳng khác gì thuốc phiện. So với Chí Minh thì đúng là tên điên không thấy đáy.
Chí Quang cảm nhận nhóc trong người mình không cựa quậy nữa, liền hôn hôn vài cái ở tóc cậu rồi thả ra:
- Giờ không còn sớm nữa rồi, anh phải về đây, em vào nhà đi.
Diệp Lê thoát được không nói gì liền chạy ù vào nhà, không thèm đáp lại lời anh ta. Mẹ kiếp, đáng lẽ cậu nên mách với mẹ chuyện của thằng điên kia mới đúng, chứ không phải cam chịu như thằng khổ dâm thế này. Diệp Lê chạy vào, băng qua phòng khách nơi bố mẹ đang xem ti vi, mẹ Diệp thấy con liền hỏi:
- Hai đứa làm gì mà lâu thế, mẹ nghe thấy tiếng ồn ngoài kia, có sao không?
- Không có gì đâu ạ!
Cậu chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại, hơi thở không ngừng dồn dập, rồi sau đó mới nhìn xuống phía dưới, mẹ nó! Cậu bị tên khốn kia đụng chạm đến mức cương cứng luôn rồi. Chắc chắn hắn cũng biết, chỉ nghĩ đến đó, Diệp Lê liền không thể xấu hổ hơn, đem mặt giấu sau áo quần. Cậu thề cậu sẽ chăm tập luyện hơn để tên kia không còn dám làm như vậy với cậu nữa, mẹ nó!.