Nghĩ cũng chán, chúng tôi mở QQ lên, Tiểu Tân chưa bao giờ hứng thú với việc tán dóc trên mạng, từ lúc yêu nàng đến giờ tôi cũng dần không còn thích thú với điều đó, phần lớn những người bạn qua mạng của tôi cũng không cánh mà bay. Ba mẹ khuyên chúng tôi nên dùng chung một tài khoản (Tiểu Tân còn có một tài khoản công việc và MSN), chúng tôi dùng chung một QQ, những người bạn trên QQ mà chúng tôi có ít đến đáng thương, từ ngày này qua ngày khác cũng chỉ có vẻn vẹn một hai người, lại còn rất ít nói chuyện, chủ yếu vẫn là bạn bè xung quanh chúng tôi và đồng nghiệp của Tiểu Tân, à, và một số học sinh của tôi nữa. Khi chúng tôi đi làm về vào buổi tối, nếu không có việc gì đáng làm, chúng tôi sẽ mở QQ lên, âu yếm nhau và lướt trang chủ, trả lời tin nhắn hoặc vừa cười đùa vừa trò chuyện với bạn bè một chút. Tôi hiếm khi tiếp xúc với các đồng nghiệp của Tiểu Tân, vì bọn họ quá lịch lãm quá chững chạc, từ trước đến nay, mỗi khi thấy những công nhân thành thị mặc vest, đi giày cao gót, tay xách văn kiện, lái ô tô riêng, tự túc tự lập, tự tin ra vào các nhà hàng cao cấp với tầm nhìn cao vút trên đầu (ngoại trừ Tiểu Tân và Trương Đình), điều duy nhất tôi muốn làm là chạy thật xa, bởi tôi cảm thấy họ quá vênh, vênh đến mức tôi thở không nổi, phải giữ khoảng cách để không tổn hại đến tinh thần. Tôi thở dài khi nhìn những dấu chấm sáng trên Q của mình, tôi thực sự không có nhu cầu nói chuyện với họ, nhìn sang Tiểu Ngoại, đứa nhóc này quả thật bận rộn quá, lách cách lách cách gõ bàn phím liên tục. Tôi nghiêng người qua ngó QQ của em ấy, giật mình, trong danh sách "bạn của tôi" viết rõ ràng giấy trắng mực đen con số "187", tôi xỉu, bạn bè trên mạng của con nhóc hình như có hơi nhiều quá thì phải?
"Chị nói này nhóc, nhóc không chuyên tâm học hành, suốt ngày hí hoáy nhắn tin à?"
"Cái đầu chị, những người gọi là bạn trên mạng của em, có cố lắm cũng không tới vài ba đứa."
"Thế sao trên QQ có nhiều bạn thế?"
"Đều là bạn học thôi được chưa, bạn tiểu học, trung học, đại học, em cũng khó hiểu, tự dưng lại có nhiều bạn học như thế, à, chị xem em còn có bốn group chat nữa, cũng là bạn học, chậc chậc, thật dũng mãnh."
"Thôi đi, này nhóc, em đã từng gặp mặt bạn qua mạng chưa?"
"Chưa a, em chưa từng có ý muốn gặp mặt với bạn trên mạng, chị đã từng gặp chưa?"
"Chị cũng chưa, à mà không phải, đã gặp một người."
Tiểu Ngoại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đăm đăm vào tôi: "Là ai? Cảm giác ra sao, có thất vọng tràn trề không?"
"Em mới thất vọng thì có! Chậc", tôi dúi đầu con bé xuống: "Chính là chị Tiểu Tân của em đó, làm chị gọi cô nàng là 'dì' tận mấy năm, cảm giác đó, thật không vui."
"Haha", Tiểu Ngoại cười lên thật giống Mai Siêu Phong: "Do chị quá đần thôi, em cũng phải lừa chị gọi em là 'dì' mới được."
"Có cái quần, muốn chết thì cứ lừa đi."
"Chậc, không nuốn chết em cũng muốn lừa."
Tôi tát vào hai lòng bàn tay em ấy như một lời cảnh cáo, sau đó thản nhiên mở web lên lướt tin tức.
Nhưng một thời gian sau, đứa nhỏ này đã thực sự lừa được tôi, con bé còn quá đáng hơn cả Tiểu Tân, dùng tài khoản QQ của bạn học để nhắn tin với tôi, vô cùng thành khẩn muốn cùng tôi kết bạn, còn cố ý soạn tin chậm như rùa bò và dùng văn phong nói chuyện như bà cụ non, nói rằng nay đã 68 tuổi rồi, mắt nhìn không rõ, mới học dùng máy tính được hai ngày nay, dù người già nhưng tâm hồn không già, kêu tôi gọi bằng bà. Tôi lại dẫm lên vết xe đổ, ngu ngốc gọi con bé là bà thật. Khi tôi biết "bà bà" này chính là Tiểu Ngoại, tôi lại một lần nữa có động lực muốn tự sát, nhưng lần này may mắn hơn chính là, chỉ sau hơn nửa tháng tôi đã phát hiện ra sự thật, không như lần trước một lần gọi Tiểu Tân là "dì" liền gọi đến tận vài năm. Tôi nghĩ khả năng nhận diện tội phạm của tôi đã được nâng tầm không ít, đáng thưởng đáng khen.
Không lâu sau, Tiểu Ngoại thần bí gãi vai tôi: "Chị Dưởng, ngoài chị Tiểu Tân ra, đã có ai vẽ chị chưa?"
"Chưa a, hồi còn đi học chị suốt ngày tự hoạ qua gương thôi", tôi chuyển tầm nhìn từ màn hình máy tính lên khuôn mặt Tiểu Ngoại: "Em muốn làm gì?"
"Khụ khụ", hiếm lắm mới thấy Tiểu Ngoại nghiêm túc: "Làm gì mà căng thẳng thế, thì... chị Dưởng, để em vẽ chân dung cho chị đi".
Tôi chưa hình dung được con bé lại muốn tính kế gì với tôi: "Sao lại muốn vẽ chân dung chị? Sao không vẽ Tiểu Tân với Tầm đi?"
"Ai bảo chúng ta là quan hệ đối tác chiến lược cơ chứ, chị Dưởng, em từ nhỏ đã không có chị gái, tuy rằng chúng ta luôn cãi nhau ồn ào, nhưng trong mắt em chị giống như người chị ruột vậy, vừa gặp chị em đã có cảm giác vô cùng gần gũi, nên em muốn khắc ghi mãi hình dáng của chị trong lòng, chị hãy nể dáng vẻ nhỏ bé tội nghiệp của em mà đồng ý với em một lần đi mà."
Được khen đến phổng cả mũi, sau đó nhìn sang Tiểu Ngoại lộ ra dáng vẻ đáng thương từ trong ra ngoài, tôi mềm lòng rồi, thế là gật đầu một cái: "Được thôi, làm mẫu mệt lắm, chị cho 20 phút, không thừa không thiếu phút nào.
Tiểu Ngoại cười tươi như hoa: "Được được được, 20 phút, ôi — chao! Yêu chị chết mất."
Tim tôi bắt đầu lâng lâng: "Vẽ xấu là liệu hồn đấy."
Tiểu Ngoại lấy bảng vẽ A2 của tôi ra, vừa ghim giấy vẽ vừa trả lời: "Chị yên tâm, chị yên tâm, em chỉ có làm xấu hoá đẹp, tuyệt đối không có chuyện biến đẹp ra xấu!"
Tôi ngồi ngay ngắn: "Mau vẽ đi, mà này, cấm có vẽ thành di ảnh của chị."
Tôi nói vậy là có lý do cả, có rất nhiều học sinh vì thiếu kỹ năng nên thường vẽ chân dung thành di ảnh, tôi nhìn những nét vẽ tả ngũ quan cứng ngắc mà tưởng như những thi thể đang ngủ say trong nhà xác, sởn hết cả da gà. Dù rằng Tiểu Ngoại vẽ khá tốt, nhưng lần này đối tượng vẽ là tôi, ít nhiều tôi không tránh khỏi cảnh lo lắng.
Tiểu Ngoại mười phần tự tin: "Sao có thể thế được, chị cứ yên tâm đi."
Tiểu Ngoại tìm một chiếc bút 8B, trong miệng ngâm nga một bài hát: "Bạch long mã, vó móng hướng Tây, trên lưng cõng Đường Tam Trang, theo ba học trò, trên đường lấy kinh từ phía Tây, hành trình mấy vạn dặm... "
Tôi nghe bài hát không thuận tai chút nào: "Không thể ngâm nga bài khác sao? Có ai vẽ mà hát hò chứ?"
Lần đầu tiên trong lịch sử, Tiểu Ngoại không chửi bới tôi: "Không ngâm nga nữa, không ngâm nga nữa, chị Dưởng, đừng nghiêm túc như vậy, cười lên cái đi"
Tôi kéo khóe miệng, giữ vững nụ cười trên mặt: "Mau vẽ đi, đã qua một phút rồi."
"Biết rồi a", Tiểu Ngoại bắt đầu múa bút: "Chị Dưởng, chị thật đẹp, trước tiên vẽ lông mày chị, oa, lông mày lá liễu, cong vút tầng mây, thật đẹp!"
Tôi có chút vui vẻ, nhưng lại nghĩ lời này của con bé không hợp lý lắm: "Có cách ví von như vậy sao? Lông mày làm sao cong vút tầng mây được?!"
"Này—! Em đang biểu đạt nỗi xúc động của em thôi, chậc, chị cười lên đi."
Tôi cố gắng nhếch khoé miệng lên, cứ cười mãi thế này thật khó chịu, cảm giác da mặt sắp cứng đờ lại rồi.
Tiểu Ngoại vừa vẽ vừa khen: "Giờ em sẽ vẽ đôi mắt của chị Dưởng, oa—! Đây là đôi mắt kiểu gì vậy a! Đây là đôi mắt không phải của người thường, đôi mắt to tròn hai mí này, long lanh có hồn biết bao, tinh tế sáng ngời biết mấy!"
Lẽ nào mắt tôi đẹp đến vậy sao? Không được, lát nữa phải soi gương xem thế nào mới được. Tôi nhìn Tiểu Ngoại: "Đẹp thật sao?"
Tiểu Ngoại khẳng định chắc nịch: "Đương nhiên rồi, chị Dưởng mà lại, chị chính là tiên nữ trong mắt em! Thôi, chị đừng nói chuyện nữa, để em tập trung vẽ chị."
Tôi ngậm miệng lại không nói chuyện nữa, kệ cho Tiểu Ngoại vừa vẽ vừa lẩm bẩm.
Tiểu Ngoại đỡ gọng kính lên, nhìn tôi một cái, chấm phá một nét: "Em sẽ vẽ mũi của chị Dưởng, ôi—! Chiếc mũi này, thật cao thật nhỏ nhắn thật mỹ miều thật phi thường a... Giờ em sẽ vẽ miệng của chị Dưởng, ối, đây là cái miệng gì thế này! Hai bờ môi môi mỏng manh đỏ mọng hấp dẫn trêu ngươi người ta quá... Tiếp theo em vẽ khuôn mặt của chị Dưởng, oa! Nhìn khuôn mặt trái xoan cực kỳ tiêu chuẩn này, ôi làn da này, một búng ra nước, hai búng ra máu, ba búng chuột rút tay, hẳn phải khiến vô vàn nam thanh nữ tú và các cặp vợ chồng trung niên phải say như điếu đổ... Tiếp đến là đôi tai của chị Dưởng, wow! Đây là đôi tai kiểu gì vậy? Mà làm người ta không kìm được muốn hôn muốn cắn thế kia... Cuối cùng, em sẽ vẽ tóc của chị Dưởng! Ối chị Dưởng, chị chăm sóc như thế nào vậy? Sao mà đen nhánh bóng mượt thế! Khiến người ta ai ai cũng ghen tị..."
Tiểu Ngoại vừa vẽ vừa nịnh tôi, làm tôi nghe dễ chịu vô cùng, lần đầu tiên được làm mẫu mà thoải mái như thế. Đã là con người ắt sẽ thích nghe những lời mật ngọt, mà tôi lại chính là người đồi bại nhất trong số những người như vậy. Hiếm lắm mới thấy Tiểu Ngoại xu nịnh tôi như hôm nay, làm tim tôi dễ chịu, khiến lòng tôi lâng lâng a.
20 phút trôi qua trong nháy mắt, thấy Tiểu Ngoại đã vẽ xong, tôi đứng dậy, xoa xoa khuôn mặt sắp chuột rút vì cười: "Đưa đây chị xem nào."
Tiểu Ngoại đặt bút xuống, úp bảng vẽ lên cửa sổ để mặt sau của bảng vẽ đối diện với tôi: "Chị Dưởnng... để biểu đạt sự long trọng, chị tự mình lật qua xem đi, rồi thưởng thức cho kỹ phong thái tuyệt đẹp của chị, em qua bên kia nghe chị Tiểu Tân đánh đàn đây.". Harry Potter fanfic
Nói xong Tiểu Ngoại liền nhanh chóng rút lui, tôi mát xa khuôn mặt tê cứng đi đến bên cửa sổ, cầm bảng vẽ lên cẩn thận nhìn ngắm mỹ nữ mà Tiểu Ngoại vừa khen hết lời ban nãy, vào giây phút tôi lật ngược bảng vẽ lại, nụ cười vừa tắt ngúm lại đông cứng lên khuôn mặt tôi, đây có phải là tôi đâu? Người được phác hoạ trên tấm giấy vẽ trắng như tuyết đó, rõ ràng là Trư Bát Giới! Đôi mắt lợn, mũi lợn, miệng lợn, tai lợn đó...
Tôi bực mình! Tên đầu heo này đang ngoác mồm ra cười lớn với tôi, tôi quăng bảng vẽ xuống đất, dùng hết sức hét lên thật to: "A—! — Tiểu— Ngoại!! Ngươi — muốn — chết — sao!!!"
Tôi lao ra ôm cái mông của Tiểu Ngoại và tét mạnh lên đó vài cái, Tiểu Tân và Tầm chạy tới giữ tôi lại. Tiểu Tân trừng mắt với tôi: "Hai đứa lại bày trò gì vậy?!"
Tôi tủi thân chỉ vào bức vẽ: "Cậu xem Tiểu Ngoại vẽ chân dung tớ kìa."
Tầm đi tới cầm bảng vẽ lên nhìn rồi phá lên cười, Tiểu Tân chậm rãi đi tới chỗ Tầm, đón lấy bảng vẽ xem kỹ rồi nghi ngờ hỏi tôi: "Đây là Tiểu Ngoại vẽ cậu sao? "
Tôi lại càng tủi thân, ngấn nước mắt gật đầu lia lịa, Tiểu Tân nhìn chằm chằm vào bức tranh trong ba giây đầu, sau đó phá lên cười điên cuồng như Tầm: "Ôi... trời ơi... ạ, sao lại... sao lại có thể vẽ giống như thế... haha.... cười chết mất thôi..."
Tiểu Ngoại đẩy gọng kính sắp rơi xuống đất: "Thật giống đúng không?"
Tôi lại giữ chặt và vỗ vào mông con bé một trận, Tiểu Ngoại vừa lấy tay che mông vừa muốn chạy trốn: "Đủ rồi đủ rồi, em chỉ vẽ chị vài nét, chị đã đánh em trăm cái rồi."