Điện thoại của Tiểu Ngoại vang lên, nhận máy, dưới đáy giếng tối đen như mực, chỉ nghe thấy Tiểu Ngoại nói với đầu dây bên kia một tiếng "Ừ", lại một tiếng "Oe" rồi oà lên: "Hu hu... Tầm, tớ nhớ cậu quá... hu hu, hôm nay tớ bị chị Dưởng hại suýt chết, suýt chút nữa cậu không được nghe giọng tớ nữa... hu hu... đau lắm đau lắm... vẫn đang ở đáy giếng... ừ, tớ biết... ừ..."
Nhìn Tiểu Ngoại khóc thút thít, trong lòng tôi dấy lên từng cơn khó chịu, tay chân càng lúc càng đau nhói, Tiểu Ngoại vẫn đang than khóc với Tầm, lúc này điện thoại của tôi cũng vang lên một hồi chuông, là Tiểu Tân, tôi nhìn nước mắt Tiểu Ngoại ngắn dài, cuối cùng cũng hiểu rằng sự đau khổ có thể lây lan. Thấy trận đả kích tối nay quá lớn, không kìm được nước mắt mà khóc rống lên như Tiểu Ngoại: "Tiểu Tân, mau đến cứu tớ, u hu... tớ sắp chết đến nơi."
Tiểu Tân sốt ruột: "Sao thế sao thế? Cậu đang ở đâu? Có chuyện gì? Không phải cậu đang đi chúc sinh nhật Phùng Kiết sao?"
"Huhu... tớ và Tiểu Ngoại đang ở đáy giếng... sắp biến thành ếch xanh cả rồi..."
Tôi nói cho Tiểu Tân biết nơi cái giếng gần đường nào, cúp máy, trùng hợp Tiểu Ngoại cũng gọi xong điện thoại, bốn đôi mắt đẫm nước nhìn nhau, không ai trách ai nữa, lần đầu tiên chúng tôi có cảm giác lá lành đùm lá rách, cùng ôm bờ vai nhau khóc rống lên, giọt lệ ướt nhẹp đôi vai người kia.
Tôi vừa khóc vừa oán hận: "Tại sao người bị thương lại là tôi..."
Tiểu Ngoại vừa khóc vừa tiếp lời: "Còn có em nữa... hu hu... em đau gấp mấy lần chị, chị phải mời em ăn một bữa bánh canh..."
Con bé này đúng là nằm trên giường bệnh mà còn đòi chân gấu, chết đến nơi mà còn ham ăn! Tôi lau nước mắt: "Yên tâm... về nhà sẽ làm cho em ăn... em không cần giặt quần áo nữa... chỉ cần làm người mẫu cho chị..."
Tiểu Ngoại chùi nước mũi: "Người mẫu?... chị nằm mơ đi..."
Đến khi đã khóc chán chê, tôi phát hiện dưới chân có nửa tấm poster Mộng Tưởng Trung Quốc, để khiến em nó phân tâm, tôi nhắc Tiểu Ngoại: "Ngoại, tại sao Mộng Tưởng Trung Quốc của CCTV không sánh được với Siêu Cấp Nữ Thanh của Đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam?"
Tiểu Ngoại nhặt lên tấm poster nhàu nhĩ với nhiều lỗ thủng bị giẫm lên: "Em đã từng nghĩ về vấn đề này, nhưng sau khi nghiên cứu, em phát hiện rằng Mộng Tưởng Trung Quốc không địch được Siêu Cấp Nữ Thanh là chuyện rất hợp tình hợp lý."
Tôi có chút ngạc nhiên: "Tại sao lại hợp tình hợp lý?"
Tiểu Ngoại chỉ vào ảnh chân dung của Lý Vịnh trên đó: "Chị không thấy ông Lý Vịnh này càng ngày càng giống Junichiro Koizumi* à?"
*Koizumi Junichirō: là thủ tướng Nhật Bản các nhiệm kỳ 87, 88, và 89 của Nhật Bản từ 2001 đến 2006.
Tôi nheo mắt quan sát, lại nghĩ kỹ một hồi, đúng là như vậy, con bé Tiểu Ngoại đúng là có tầm nhìn sâu sắc, CCTV đáng thương bị huỷ hoại chỉ vì khuôn mặt của ông ấy, thở dài a thở dài. Tiểu Ngoại rất có tinh thần khám phá, tôi phải cổ vũ em nó một chút mới được, bèn hỏi: "A Ngoại, nói xem hiện giờ em đang muốn gì nhất?"
Tiểu Ngoại nói vang như tận dụng toàn bộ hơi thở phát ra từ dưới bụng: "Năm quả bom nguyên tử!"
"Hả?" Khi đã chắc chắn con bé không nhìn thấy, tôi giơ ngón giữa lên: "Đúng là có thiên phú sáng tạo! Cần nhiều thứ vớ vẩn đó làm gì? Định dùng chúng như thế nào?"
"Em sẽ nói cho chị biết cách em dùng năm quả bom này", giọng Tiểu Ngoại oang oang: "Em sẽ ném quả bom đầu tiên vào tất cả các nước nói tiếng Anh để chúng bị diệt vong hết, và biến tiếng Trung trở thành ngôn ngữ quốc tế; quả bom thứ hai sẽ ném vào bốn hòn đảo nhỏ của Nhật lùn, khiến bọn chúng vĩnh viễn chìm xuống đáy biển; quả bom thứ ba em sẽ thả xuống dinh thự của Thuỷ Biển, để con quái vật này thắt chặt dây cương và đứng vững lập trường, bắt buộc phải nhất quán với các chính sách của nước mẹ; Em sẽ ném quả bom thứ tư vào Trung Nam Hải, để nhân dân có thể thực sự làm chủ đất nước; quả bom thứ năm, em sẽ đặc biệt nhắm trúng chị, lần sau nếu chị còn dám bắt nạt em, em sẽ cho chị nếm mùi bom mìn!"
Nít quỷ nói đến chữ "bom" làm tôi run lẩy bẩy, con bé này dã man quá, bốn quả bom đầu tiên còn có vẻ hợp lý, nhưng con bé cần dùng bom nguyên tử để đối phó tôi sao, chỉ cần một viên đạn be bé cũng đủ để khiến tôi đi dặp Karl Marx rồi.
Tôi cảm thấy trong lời nói của con bé có sơ hở, muốn phản bác lại nhưng khổ nỗi không biết nói gì, há hốc mồm miệng tạm nghỉ xả hơi đợi Tiểu Ngoại huyên thiên hết sạch gạo đạn xong, tôi khịt mũi: "Em lại thiếu giáo dục, đừng cứ mãi bom bom bom, thật không mẫu mực, chúng ta đừng nói đến chuyện quốc sách nhà nước nữa, có điều em khá giống chị, chị là người đa tài toàn diện, nhưng, em gái, chúng ta nên nghĩ cách làm sao để thoát khỏi đây trước thì hơn."
Tiểu Ngoại đứng lên một cách nhọc nhằn, nghĩ đi nghĩ lại: "Chị Dưởng, em giẫm vai chị trèo lên, sau đó em sẽ kéo chị lên cùng."
Tôi nhìn khuôn mặt lấm lem của con bé: "Tại sao không phải là chị giẫm lên vai em, sau đó kéo em lên?"
"Vãi— đạn! Nếu chị không làm xịt hơi bánh xe của em thì chúng ta đã không rơi xuống ruộng này! Mau ngồi xuống, em lên trước."
"Vãi— đạn! Nếu em không tặng chị bài hát chết tiệt đó thì chị đã không làm xịt hơi bánh xe! Ngồi xuống, chị lên trước."
"Em—khó—chịu! Chị già rồi, phải nhường trẻ chứ!"
"Chị—tức—giận! Em còn nhỏ, phải kính già chứ!"...
Hai người chúng tôi không ngừng cãi lộn, không ai chịu để người kia đạp lên, giằng co hồi lâu, cuối cùng, Tiểu Ngoại cắn răng đề nghị giải pháp: "Chúng ta chơi kéo búa bao, ai thắng được lên trước!"
Ý kiến này không tồi, tôi gật đầu đồng ý.
Tiểu Ngoại cười nham hiểm: "Chị Dưởng, em sắp ra bao đấy."
Tôi bĩu môi, bụng nghĩ có chết mới tin! Muốn ra bao sao, vậy chị sẽ ra búa.
Tôi nói: "Chị đếm một hai ba, ta cùng nhau ra."
"Được, đếm đi."
Tôi đếm: "MỘT, HAI, BA!"
Tiểu Ngoại và tôi đồng thanh hét lên: "BAO - BÚA!"
Tôi xỉu mạnh, con bé này ra bao thật, tôi nhanh chóng thu lại bàn tay nắm thành hình cái búa lại, vội hô hào: "Ba keo hai thắng, ba keo hai thắng, tiếp đi tiếp đi."
Tiểu Ngoại vận động cánh tay: "Sao chị chơi xấu thế!"
"Chị chơi xấu lúc nào, ban đầu em có đặt ra quy định đâu, mau lên, còn hai keo nữa."
"Xì, được thôi, lần này em vẫn ra bao."
Tôi rất biết tiếp thu, lần này ra kéo chắc sẽ an toàn hơn, tôi tiếp tục đếm: "MỘT, HAI, BA!"
Chúng tôi cùng đồng thanh: "BÚA - KÉO!"
Tôi mừng rỡ giơ kéo ra, khi nhìn lại, tôi như chết lặng, té ra con bé giơ búa, con bé lắc lắc nắm đấm trước mặt tôi mà huyênh hoang: "Hê hê, chịu thua chưa, ba keo hai thắng, mau nằm xuống!"
Tôi bất lực: "Sao em lại giở trò lừa bịp như thế!"
"Chậc chậc, đây không phải lừa bịp, đây gọi là chiến thuật tâm lý."
"Chị không cần biết, em nói lời không giữ lời, nói ra bao mà lại ra búa thì chơi làm gì, chơi lại chơi lại."
Ngũ quan Tiểu Ngoại nhăn thành một nhúm: "Đầu năm nay ngày đêm lẫn lộn đổi trắng thay đen rồi hả, chị không được xỏ lá, sao chị cứ mãi xấu xa thế."
Tôi điềm nhiên như không: "Không phải chị xỏ lá, là tại em bắt nạt người hiền lành"
"Ặc! Có tấc thịt nào trên người chị hiền lành cơ chứ!"
"So với em thì chị đúng là người hiền lành nhất thế giới còn gì!"
"Bớt phí lời, mau nằm xuống!"
"Chị không nằm! Có phải em định nhân lúc chị nằm xuống mà lợi dụng, mà ăn đậu hũ chị sao?"
Tiểu Ngoại sắp phát điên, con bé cứng họng líu lưỡi: "Chết tiệt, chết tiệt... bà già này sao bây giờ lại kinh khủng đến thế? Em em em em ăn đậu hũ chị?! Tổ tiên thần thánh ơi, con đã làm nên tội tình gì."
Tôi nhìn con bé một lượt: "Thích chị thì cứ nói, không cần phải ngại."
Tiểu Ngoại cương quyết: "Chị dám nói bậy nữa là em cưỡng gian chị ngay! Mau nằm xuống!"
"Nữ tử nhất ngôn, bốn ngựa khó đuổi! Nói không nằm, là không nằm!"
"Chị có nằm hay không?!"
"Đánh chết cũng không nằm!"
...
Chúng tôi cãi lộn không ai chịu nhường ai, đúng lúc đó Tiểu Tân gọi điện đến: "Hai đứa đang ở đâu? Rơi xuống cái giếng nào?"
Tôi ở đáy giếng nghe thấy giọng nói êm dịu của Tiểu Tân, tâm tình vui mừng như nụ hoa vừa chớm nở đang chờ đợi sự tưới nhuần của một trận mưa sắp tới, ngẩng đầu la lên với bầu trời: "Ở đây!"
Tiểu Ngoại cũng hét theo: "Ở đây!"
Tiểu Tân lần theo hướng âm thanh phát ra mà chạy tới, nàng cúi người nhìn thấy chúng tôi, nhưng nàng không vội cứu ngay, mà bật cười ha ha khiêu khích: "Ê—! Sao hai đứa lại rơi vào nơi này! Ôi mẹ ơi—! Hai đứa đáng yêu quá! Hệt như mấy con chuột nhắt vậy."
Tôi lườm nàng: "Đừng nhiều lời nữa, mau kéo chúng tớ lên!"
Tôi và Tiểu Ngoại lần lượt được Tiểu Tân kéo lên, chúng tôi ngồi xụi trên mặt đất, cùng thương tiếc cho chiếc xe đạp của Tiểu Ngoại. Tiểu Tân kéo chúng tôi đến trước chiếc xe, nhét chúng tôi vào ngồi và chở về nhà.
Về đến nhà kiểm tra vết thương, trên tay và chân của tôi và Tiểu Ngoại đều có nhiều mảng tím xanh, Tiểu Ngoại còn bị xước một lớp da trên mặt. Tiểu Tân vừa xoa thuốc cho chúng tôi vừa quở mắng: "Hai đứa đều đã lớn đến ngần này rồi mà còn bày trò trẻ con, đáng đời chưa, đứa nào cũng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giờ đã đổ lệ chưa, thấy sướng chưa? May mà chỉ là chiếc giếng cạn, nếu không cả hai đã đi đời nhà ma từ lâu, nhìn tay chân bầm tím hết cả vào đây này, có ai chơi dại như hai đứa không..."
Tiểu Tân nói mãi nói mãi không xong, tôi chộp lúc nàng hít hơi lấy đà mà nhanh chóng nịnh nọt: "Tiểu Tân, cậu thật xinh đẹp khi dạy dỗ người khác."
Tiểu Ngoại cũng xu nịnh: "Đúng vậy, chị Tân, hoá ra khi chị dạy dỗ chị Dưởng lại dịu dàng như thế, cứ như một đoá hoa thuỷ tiên vậy, chị Dưởng thật may mắn."
"Đừng ném chủ ngữ đi, tớ đang dạy bảo cả hai đứa!" Tiểu Tân tát mỗi người một cái: "Tớ nghiêm túc cảnh cáo, nếu lần sau hai đứa lại làm loạn, ngày hôm qua của Saddam chính là ngày mai của hai đứa!"
Như Lai? Giê-su? Thượng đế? Karl Marx? Tôi và Tiểu Ngoại tủi thân nhìn nàng, chúng tôi nắm tay nhau trong vô thức, đây là lần thứ hai chúng tôi thông cảm cho nhau, đồng chí, thật không dễ dàng a...
Sau khi bị hành hạ xong cũng đã hơn 3 giờ sáng, tôi giữ Tiểu Ngoại lại và bảo em ấy ngủ với Tiểu Tân trong phòng ngủ, còn tôi ngủ ở phòng khách. Ai ngờ con nhóc sống chết không đồng ý, nhất định phải tranh giành phòng khách với tôi, tôi cũng không tiện từ chối lòng tốt của em ấy, chỉ đành thuận theo mà làm. May mắn thay, ngày mai là cuối tuần nên không phải dậy sớm, có thể ngủ thỏa thích không cần lo nghĩ.