Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 68



"Ừa, tớ biết rồi, hôm nào đó phải đi cảm ơn Tiểu Ngoại và hai người bạn cùng phòng của em nó mới được."

"Hai ta cùng đi."

"Ừm." Tôi ôm chặt vòng eo nàng: "Chúng ta... có thật là sẽ không sao chứ? Có thật là ba mẹ sẽ không trách chúng ta nữa không?"

"Không sao nữa rồi, tớ luôn ở bên cạnh bảo vệ lúc cậu hôn mê, ba cậu và mẹ tớ luôn không ngừng thuyết phục mẹ cậu, may mà cô ấy cuối cùng cũng thông cảm," Tiểu Tân dùng cằm nàng cọ vào mặt tôi: "Đồ ngốc, không sao, thật sự không sao, chỉ còn lại một chuyện chính là, chúng ta phải sống thật tốt."

Tôi lơ mơ gật đầu, đánh một giấc ngủ yên tĩnh trong lồng ngực của nàng.

Qua lời giới thiệu của người quen, ba mẹ tôi rất nhanh đã chọn được một căn nhà, cuối tuần bọn họ đi cùng tôi và Tiểu Tân đến xem tình hình, đó là một gian phòng có diện tích rất rộng, có môi trường tốt và khá an toàn, cách nơi chúng tôi làm việc không xa lắm, hai người bọn họ thấy tôi và Tiểu Tân rất vừa ý nên quyết định chọn luôn căn này. Công việc tiếp theo là sửa sang nhà cửa, tôi và Tiểu Tân tự tay thiết kế bản vẽ và nhờ người của công ty thiết kế đến xây dựng dựa theo mẫu. Ba muốn tôi và Tiểu Tân yên tâm làm việc, nên ông thường đi cùng mẹ đến hiện trường đôn đốc chỉ đạo sửa sang, dù vậy, tôi và Tiểu Tân vẫn sẽ qua đó xem xem mỗi khi có thời gian rảnh, nếu phát hiện có điều gì chưa ưng ý, chúng tôi sẽ lựa lời góp ý để các kỹ sư sửa lại, vì đây là ngôi nhà tương lai của tôi và Tiểu Tân, vì vậy chúng tôi phải cố gắng hướng đến mức hoàn mỹ nhất có thể.

Sau khi được ba mẹ cho phép ở bên nhau, cuộc sống của tôi và Tiểu Tân trở nên càng thú vị hơn trước, hai đứa đùa nghịch, học hỏi và kiếm tìm niềm vui theo nhiều cách khác nhau, thời gian cứ thế trôi đi từng chút cùng những tiếng cười giòn giã không có điểm dừng. Tôi từng lo sợ rằng những ngày tháng hạnh phúc thế này sẽ không kéo dài được bao lâu, Tiểu Tân nói rằng một trong những điều vô ích nhất trên đời này chính là hối tiếc, và điều còn lại là lo sợ. Tôi nghĩ cũng đúng, vì thế tôi gạt nỗi lo đi, không còn quan tâm đến những điều dư thừa nữa. Tiểu Tân có một câu nói cửa miệng mỗi khi nàng thức dậy, đó là: "Một ngày mới sắp bắt đầu rồi*." và tôi luôn thêm một câu phía sau: "Hãy để hạnh phúc ngày hôm nay mãnh liệt hơn nào." Sau đó cả hai cùng cười đùa, bắt đầu xuống giường, chải đầu, đánh răng, nấu ăn, ăn sáng, đi làm, kiếm tìm ngọn nguồn niềm vui trong cuộc sống buồn tẻ lặp đi lặp lại này.

*Trong tiếng Trung, từ "mới" (新) có nghĩa Hán Việt là "Tân", vì vậy ở đây cũng có nghĩa là "Một ngày của Tân sắp bắt đầu rồi."

Mỗi khi cùng đi dạo hoặc ngắm sao với Tiểu Tân, tôi luôn thấy như mình đang sống trong thế giới cổ tích vậy, Tiểu Tân ấn đầu mũi tôi: "Cậu có biết thứ không thể thiếu trong truyện cổ tích là gì không?" Tôi trả lời là phép thuật, Tiểu Tân lắc đầu, tôi trả lời là nàng tiên, Tiểu Tân lại lắc đầu, tôi trả lời là lòng lương thiện, Tiểu Tân vẫn lắc đầu, tôi không trả lời được, Tiểu Tân ôm đôi vai tôi và dịu dàng nói: "Đó là tình yêu, nơi nào có tình yêu, nơi đó chính là chuyện cổ tích." Tôi im lặng nắm chặt tay Tiểu Tân và cùng nàng trải nghiệm khung cảnh trong truyện cổ tích dưới ánh sao sáng người, và tôi biết rằng, chuyện cổ tích là do con người tạo ra.

Hàn Đông vẫn luôn không ngừng theo đuổi Tiểu Tân, Tiểu Tân thấy phiền vô cùng, nên nàng muốn nói cho hắn về quan hệ của chúng tôi. Tôi vội ngăn nàng lại, bởi dù gì trong cái thành phố ăn sâu bén rễ Khổng tử đạo Nho này, không phải người trẻ tuổi nào cũng thoáng như Lão K. Hôm đó Tiểu Tân lại bị Hàn Đông mời đi ăn tối trên danh nghĩa bàn bạc công việc, chỉ còn tôi buồn rầu ở nhà, thế là quyết định ra ngoài lang thang.

Lang thang được khoảng trên dưới 10 phút, thì thấy Lý Phi Phi cúi đầu ủ rũ từ phía trước bước tới, em ấy nhìn thấy tôi, bèn hồi phục tinh thần chào hỏi với tôi: "Cô Quan."

Tôi cười với em ấy: "Sao thế? Tinh thần không tốt à?"

Lý Phi Phi nhìn về phía đối diện, sau đó chỉ thở dài mà không nói gì, tôi cũng nhìn theo tầm mắt của em ấy, thì thấy Tiểu Ngoại đang kéo tay một cậu con trai rất thân mật cùng đi dạo, tôi không còn nhớ chàng trai đó nhìn như thế nào nữa, chỉ biết rằng hắn rất cao, nhìn thể nào cũng phải tầm 1m8, dáng dấp rất đẹp đôi với Tiểu Ngoại. Thấy Tiểu Ngoại cười tươi như hoa, lại thấy chàng trai đó lúc thì cốc đầu con bé, lúc thì giơ nắm đấm muốn đánh con bé, hệt như một đôi tình nhân đang trêu đùa ve vãn nhau vậy. Tôi bối rối, Tiểu Ngoại có bạn trai thật sao? Con bé này biến tính rồi hả?

Vẻ mặt Lý Phi Phi càng lúc càng tối sầm đi, tôi vội dập đi những nghi vấn của mình: "Này... Phi Phi, em... không sao chứ?"

Lý Phi Phi cúi đầu: "Cô, em đã nghĩ về những lời cô nói với em, có lẽ em nên buông tay thật."

Tôi buồn thay cho Lý Phi Phi: "Nên buông tay... có lẽ là một lựa chọn không tồi."

"Vâng", Lý Phi Phi dõi theo thân ảnh hai người sắp tan biến đằng xa mà thở dài: "Nếu không thì làm gì được đây? Cô Quan, em đi trước nhé."

"Được, về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai cần vặn cót tinh thần đi học."

Lý Phi Phi cười cứng ngắc với tôi: "Vâng."

Thấy Lý Phi Phi đã đi xa, tôi gọi vào máy Tiểu Ngoại, chưa nghe thấy âm thanh em ấy mà đã nghe tiếng cậu trai hét vọng vào tai: "Bánh của tiệm A, 8 miếng! Nếu không thì ăn McDonald's, không thích ăn cái gì khác."

Sau đó nghe thấy tiếng Tiểu Ngoại gầm lên với cậu trai: "Chỉ biết ăn thôi à! Im miệng, tao nhận điện thoại." Lúc này con bé mới chào hỏi: "Alo, chị Dưởng? Có chuyện gì sao?"

Tôi ho khéo: "Khụ, có vẻ em đang có cuộc sống rất vui vẻ ha."

Tiểu Ngoại cũng ho một tiếng: "Thì... cũng thường thôi, chị đang ở đâu?"

Tôi hỏi lại: "Em đang ở đâu?"

"Em đang trên đường."

"Một mình?"

Tiểu Ngoại trả lời một câu không biết đang khẳng định hay nghi vấn: "... một mình..."

Tôi lại nghe thấy giọng của bạn nam: "Nói chuyện nhanh lên, sao lề mề thế. Ui da!! Lại đạp vào chân."

Tôi trộm cười: "Này, em đạp chân ai đấy?"

Tiểu Ngoại ấp úng: "Là... người qua đường, đúng vậy, là người qua đường ấy mà."

Tôi bật cười lớn: "Nhóc con, có bạn trai mà ngại nói à, người qua đường ấy hả? Cái gan nhỏ tí như em mà đòi đạp lên chân người qua đường sao?"

"Có thể yêu đương với em họ sao? Chị gọi có chuyện gì thì cứ nói, không có gì thì đừng phí lời, em đang bực đây!"

Nghe Tiểu Ngoại đang cáu, lòng tôi vui như nở hoa: "Này em gái, em đang ở đâu? Để chị đến an ủi em?"

Thật bất ngờ, lần này Tiểu Ngoại không từ chối: "Được thôi, trái tim tổn thương của em đang cần người an ủi đây, chị đang ở đâu?"

"Em quan tâm chị ở đâu làm gì, nói cho chị biết địa chỉ chỗ em, 5 phút sau chị đến an ủi liền."

Tiểu Ngoại đưa tôi địa chỉ của em ấy, sau đó giở giọng nguy hiểm thách thức: "Được, nếu chị không đến kịp trong vòng 5 phút, chị phải đãi em bữa cơm."

Tôi vừa nói chuyện qua điện thoại vừa chạy về phía trước, đi được chưa đến 100m đã thấy Tiểu Ngoại ở giữa đám đông: "Nếu như đến kịp chỉ trong 5 phút thì sao?"

"Chắc chắn không thể được, nếu chị tới kịp, em mời chị ăn!"

Tôi vừa đấu khẩu với Tiểu Ngoại, vừa băng qua đường chạy đến nhỏ nhẹ vỗ vai em nó, Tiểu Ngoại quay đầu lại, vừa thấy tôi đã kêu lên một tiếng "Á" rõ vang, lỡ tay đánh rơi chiếc điện thoại xuống, may mà chàng trai bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, một tay đỡ trọn chiếc điện thoại sắp rơi xuống đất ấy, wow, đúng là cao thủ.

Tôi tắt điện thoại đi, đắc ý nhìn Tiểu Ngoại: "Thấy thế nào? Mời cơm đi!"

Tiểu Ngoại như muốn phun ra lửa: "Chị trêu em, đồ đánh lén, không tính."

Cậu con trai ấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt kỳ lạ, ánh nhìn đó lại khiến Tiểu Ngoại phải tặng hắn một cái trừng mắt, Tiểu Ngoại định thần lại và giới thiệu chúng tôi với nhau: "Đây là em họ của em, Tử Hoành, em đặt biệt danh cho hắn là Vượng Tài*, chị thích gọi bằng tên nào cũng được."

*Vượng Tài: (tiếng Trung: 旺财) mang nghĩa tài lộc thịnh vượng, thường được dùng để đặt tên cho chó.

"Đậu xanh! Tử Hoành rất tức giận: "Chị có thể đừng bêu rếu với người khác cái tên vớ vẩn chị tự đặt ấy được không? Hơn nữa, em đã đồng ý chị gọi em là Vượng Tài đâu?"

Tiểu Ngoại đỡ cặp kính: "Không được, dù sao tên mày chính là Vượng Tài, hoặc có thể là Lai Phúc*, chọn một trong hai đi."

*Lai Phúc: (tiếng Trung: 来福) mang nghĩa cầu cho phúc đến nhà, thường dùng đặt tên cho đầy tớ hoặc thú cưng.

Tôi nhịn không được mà che miệng cười, Tiểu Ngoại lườm tôi một cái, sau đó giới thiệu với người em họ: "Đây là chị Dưởn... gọi là chị Dương là được, nên nhớ, phải gọi là chị Dương, không được gọi là chị Lừa chị La, phải gọi là chị — Dương*! Đương nhiên, nếu gọi một tiếng "Be*", chị cũng không phản đối."

*Dương: Tên của Quan Dương là 关扬 với tên tự là 扬 (Dương - yáng: cao, tán dương), đồng âm với từ 羊 (Dương - yáng: con dê, con cừu); *Be: (Tiếng Trung: 咩) là tiếng kêu của cừu, có bộ Dương 羊 và bộ Khẩu 口.

Tôi sắp phát cáu đến nơi, thì nghe Tử Hoành dài giọng gọi: "Chị —- Dương."

Vãi, đúng là hai chị em không khác nhau tí nào, cách nói năng y hệt nhau, nhưng phải công nhận đứa em họ này của Tiểu Ngoại thật không tồi, ngoại hình có hơi giống Tiểu Ngoại, là một chàng trai có mắt phượng mày ngài, trắng trẻo sạch sẽ phóng khoáng, quần áo ngọn ngàng chỉnh tề, vì vẻ đẹp trai ấy mà tôi tạm thời quên mất chuyện tranh cãi với Tiểu Ngoại. Tôi ngại ngùng chớp chớp mắt hỏi chuyện Tử Hoành: "Hoành này, con bé này là chị họ của em sao?"

Có vẻ Tử Hoành có ấn tượng tốt về tôi, không hề ngượng ngùng mà đáp: "Đúng vậy, chị ấy... trên danh nghĩa là chị họ của em."

Tôi nghe có vẻ thú vị: "Thế trên thực tế thì sao?"

Tử Hoành lườm Tiểu Ngoại: "Trên thực tế thì em là anh họ."

"Hả, là sao? Em lớn hơn con bé à?"

Tử Hoành thở dài, nói: "Đâu có, chị ấy lớn hơn em 6 tháng, nhưng cả ngày cứ đi gây rối khắp nơi, còn em thì suốt ngày đi theo giải quyết hậu quả. Theo nghĩa này, nên em chính là anh họ."

"Ha ha ha." Nghe xong nỗi uất hận này của Tử Hoành, tôi lộ nguyên hình nhe răng ra cười thật lớn.

Tiểu Ngoại đá Tử Hoành một cái: "Nếu mày không mở miệng nói chuyện, không ai nghĩ mày là người câm đâu!"

Tử Hoành ôm chân kêu to: "9 tệ! Hôm nay chị đạp em 9 cái, tương đương 9 cái bánh của tiệm A, không được thiếu cái nào!"

Tôi lại được dịp cười sặc sụa, Tiểu Ngoại bất lực khua tay với Tử Hoành: "Biết rồi biết rồi, mày về trước đi, mai đến lấy sau."

Tử Hoành tròn mắt khó hiểu: "Tại sao ngày mai mới được đến lấy? Sao không phải hôm nay?"

"Chết tiệt!" Tiểu Ngoại nổi giận: "Chị đây hôm nay hết tiền!!"

Tử Hoành càu nhàu: "Thật là, mai thì mai, nóng cái gì chứ, chị không đem đồng nào thật sao?"

Tiểu Ngoại duỗi hai tay tạo dáng hình chữ thập: "Không tin thì khám người thử xem."

"Nam nữ thụ thụ bất thân", Tử Hoành lôi từ trong túi ra 100 tệ nhét vào tay Tiểu Ngoại: "Lần sau ra ngoài nhớ đem theo tiền đấy! Nhớ đó, chị lại nợ em 100 tệ, ngày mai em đến lấy bánh ngọt, chị vẫn phải mời em đi ăn McDonald's, em đi trước đây."

Tiểu Ngoại cầm tờ tiền, gương mặt rạng rỡ hẳn lên: "Biết rồi, nhất định sẽ không quên, hê hê, có đứa em trai thật tốt quá ha."

"Hứ, vậy em đi trước đây", Tử Hoành lại quay đầu lại nói với tôi: "Chị Dương, so với Tiểu... chị họ của em, nhìn chị xinh hơn nhiều, hê hê, em đi đây, hẹn gặp lại."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv