Đến trước cửa phòng Tiểu Ngoại, tôi gõ cửa và đi vào, thấy trong phòng cô bé đã gọn gàng hơn trước rất nhiều, điều đó khiến tôi không khỏi kinh ngạc, có điều cần phải biết trước rằng cô bé này quá đỗi tự nhiên.
Tiểu Ngoại đang giúp bạn học của cô bé làm áp phích, cô bé nhìn thấy tôi và lại gần chào hỏi.
Tôi đặt mông ngồi xuống chiếc ghế xếp đánh cá mazza, tay nghịch chiếc ví tiền mà cô bé đặt trên bàn, chợt thấy trong ví có một tấm hình chụp Tiểu Ngoại với một cô gái xinh xắn có mái tóc dài, mang cảm giác hơi giống Triệu Vy. Tiểu Ngoại và cô gái này đều cầm một cây vợt tennis trên tay, nhìn họ có vẻ rất thân mật.
Tôi bắt đầu giống như một con mèo tò mò hỏi: "Tiểu Ngoại, cô bé này là ai thế?"
Tiểu Ngoại rót cốc nước đặt trước mặt tôi, sau đó cầm chiếc ví lên ngắm nghía: "Là bạn cấp ba của em, tên là Tầm."
"Ồ, hẳn hai đứa thân lắm nhỉ?"
Tiểu Ngoại tháo đôi kính xuống, lau lau rồi lại đeo lên: "Bạn ấy thích em."
Lần này tôi thật sự không ngờ: "Vậy em thì sao? Có thích bạn ấy không?"
"Không biết nữa, em chỉ biết em rất để tâm đến bạn ấy."
"Rất để tâm... có phải là để ý không? Ha ha, đồ ngốc, nghĩa là em thích bạn ấy đó."
Giọng Tiểu Ngoại rất nhẹ nhàng: "Bọn em còn trẻ quá, chưa thể định nghĩa bản thân sớm thế được, đợi vài ba năm nữa rồi nói sau, hơn nữa bây giờ bọn em không chơi cùng nhau nữa, cũng rất lâu không liên lạc."
Cách nghĩ này của con bé rất hợp lý, có hơi hướng không ăn khớp lắm so với tuổi tác của em, quả là một con người hiếm gặp. Tôi hỏi: "Vậy bây giờ cô bé ấy ở đâu?"
"Thâm Quyến."
Con ngươi tôi lượn một vòng như cá vàng lội: "Ồ, em thi Học viện Mỹ thuật Quảng Châu là vì cô bé?"
Tiểu Ngoại không lòng vòng, rất thẳng thắn rằng: "Đúng vậy, hì hì, hoá ra chị cũng thông minh phết."
"Chị là ai cơ chứ, vậy tại sao hai đứa không còn liên lạc?"
"Vì vẫn chưa hiểu rõ với một số chuyện phiền toái" Tiểu Ngoại hất tóc: "Cách làm muôn thuở của em là, trước hết cứ gạt chúng sang một bên, sau một thời gian nhất định sẽ tự nhiên mà hiểu rõ."
"Ừ, nói cũng đúng." Tôi rất tán thưởng cách nhìn nhận của em, những lời em vô ý nói ra luôn khiến tôi được lợi về mặt nào đó. Tôi nghịch mái tóc của cô bé: "Tiểu Ngoại, em có biết không, con đường tình ái của hai người con gái phức tạp hơn ta nghĩ, nhưng cũng đơn giản hơn ta tưởng. Dẫu cho phức tạp hay đơn giản, luôn có một điều kiện tiên quyết, đó là em bắt buộc phải có nền tảng vật chất nhất định, ít nhất cũng phải tự nuôi sống bản thân và tạo cho mình tính tự lập, chính vì vậy, nhiệm vụ hiện giờ của em là phải học tập thật tốt. Cho dù em và cô bé hiện nay có là tình bạn hay tình yêu, trên tất cả, đều cần đợi khi em có năng lực độc lập rồi hẵng xem xét. Trong tình yêu nam nữ, họ có thể lập gia đình trước rồi mới lập nghiệp, nhưng đối với hai người con gái, tốt hơn hết vẫn nên đặt sự nghiệp lên trước."
"Ha ha, vâng, em biết phải làm gì rồi." Tiểu Ngoại nhướng lông mày lên: "Chính vì lẽ ấy, nên em mới cảm thấy rất vui khi gặp được chị và chị Tiểu Tân, nếu như hai chị kết thúc thì đời em cũng thắt nút luôn."
"Này, con quỷ, em rủa bọn chị đấy à, hai chị không kết thúc được, em cũng vậy." Mặt tôi dài ra: "Chị vẫn còn chưa tính sổ lần trước em rủa chị tai nạn giao thông đâu."
Tiểu Ngoại lè lưỡi: "Được thôi, nếu không vì câu nói đó của em, bọn chị có thể làm lành nhanh đến vậy sao, đúng là làm ơn mắc oán.".
||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||
"Thôi, không lằng nhằng với em nữa. Mà, đúng rồi, có đi xem ca nhạc không?"
"Chị đến mời em đi xem ca nhạc à? Siêu Cấp Nữ Thanh phải không?"
"Phải, chị đang có hai vé, em muốn đi thì đi, tìm một người nữa đi cùng cho vui."
Nào ngờ Tiểu Ngoại lắc đầu: "Không đi, em không có hứng thú với dăm ba thứ này."
Tôi đã dày công hỏi nhiều người như vậy mà không một ai muốn đi, điều này khiến tôi thật sốt ruột: "Tại sao lại không có hứng thú? Không thì có hứng thú với cái gì?"
"Bóng đá." Vừa nói đến bóng đá, ánh mắt Tiểu Ngoại sáng lên: "Em thích xem bóng đá nhất, nhất là xem đội Thái Sơn."
Tôi mỉa mai: "Hừ, bóng đá Trung Quốc thời nay có gì đáng xem? Bóng đá nữ còn chấp nhận được, bóng đá nam thì thối hoắc, chơi tệ không chịu nổi, không ngờ em lại có sở thích như vậy."
"Em đâu có nói là thích xem bóng đá Trung Quốc, em bảo em thích đội Thái Sơn, Đội Trung Quốc thối hoắc thật, nhưng đội Thái Sơn là chiếc bánh ngọt thơm ngon trong cái bể hôi thối này." Đôi mắt to của Tiểu Ngoại chớp chớp sau cặp kính: "Chị biết đội Thái Sơn không? Chị biết anh Lý Kim Vũ trong đội Thái Sơn không? Em vẫn còn giữ bức ảnh có chữ ký của anh ấy đây."
"Vậy sao? Lấy ra chị xem cái nào."
Tiểu Ngoại lấy ra bức ảnh có chữ ký giống như một đứa trẻ con nóng nòng khoe đồ chơi, tôi cầm lên xem qua: "Cái tên 'Lý Kim Vũ' đẹp trai hơn vẻ ngoài của cậu ấy nhiều."
Tiểu Ngoại không thể chấp nhận lời chê bai của người khác dành cho thần tượng mình: "Xì, người ta chỉ xem bóng đá thôi, chị xem Zinedine Zidane có khuôn mặt dài như quả mướp vẫn làm vua bóng đá đấy còn gì!"
Thấy Tiểu Ngoại hớn hở như vậy, tôi ném tấm ảnh lên bàn và nói: "Hai mươi mấy chục người đàn ông chạy đuổi theo một quả bóng thì có gì vui?"
Vẻ mặt Tiểu Ngoại tràn đầy hưng phấn: "Đam - mê! Chị hiểu không? Đam - mê là cái gì? Là cuộc rượt đuổi trên sân, là tiếng hò hét của người hâm mộ, là ánh mắt của mọi người trên thế giới chỉ tập trung vào một quả bóng đang lăn, đó chính là đam - mê!" Cô bé khua tay với tôi một cách nho nhã thanh lịch: "Chậc, quên đi, thứ này không thể giống đam mê mà chị dành cho chị Tiểu Tân được, nói mấy chị cũng không hiểu."
Con nhóc này, nhất định phải phân xử với con bé, tôi đứng phắt dậy, không cẩn thận làm đổ cốc nước khiến tấm ảnh có chữ ký của Lý Kim Vũ ướt nhẹp, Tiểu Ngoại kêu la oai oái: "Ối - thần tượng của tôi ___"
Trước khi con bé kịp hoàn hồn sau cơn đau đớn, tôi dúi vào tay con bé hai tấm vé để bù đắp cho lỗi lầm của mình: "Em đi đưa hai vé này cho anh Vũ của em đi, anh ấy nhìn thấy xong nhất định sẽ rất vui mà ký thêm cho em một tấm nữa, chị còn có việc phải làm, chị đi trước đây. "
Cô gái này, khi nổi cơn thịnh nộ chắc chắc còn đáng sợ hơn cả Tiểu Tân, vì vậy khi nói xong, tôi lập tức lao ra khỏi cửa, mạng người quan trọng.
Tối đến, tôi đợi điện thoại của Tiểu Tân, nằm sẵn trên giường chờ chực nấu cháo điện thoại với nàng.
Mỗi lần Tiểu Tân gọi đến, câu nói đầu tiên của nàng luôn là: "Hôm nay có nhớ tớ không?"
Sau đó tôi hỏi lại: "Cậu nói trước đi, cậu có nhớ tớ không
"Sao tớ lại phải nói trước chứ, tớ đang hỏi cậu mà, cậu nói trước đi."
"Hậu sinh khả uý a, cậu nói trước đi."
"Vẫn cứ là kính già nhường trẻ đi, cậu nói trước"...
Cứ xào đi xào lại như vậy, người thua vẫn luôn là tôi, đến khi cả hai đều được thoả mãn sau khi nghe được câu "tớ nhớ cậu" xong, Tiểu Tân sẽ kể tôi nghe cả ngày hôm đó nàng đã làm những gì, nàng có cảm xúc như thế nào, nàng đã gặp những ai và nàng đã nói những gì. Còn tôi, về cơ bản cũng giống nàng, cũng kể lại cả một ngày của tôi cho nàng nghe.
Hôm nay Tiểu Tân kể rằng nàng cùng đồng nghiệp trên đường đi qua một quán bar lesbian, đồng nghiệp của nàng tỏ mò nên vào xem, còn nàng thì không.
Lời nàng nói làm tôi rất yên tâm, bởi biết Tiểu Tân sẽ không vào bar bừa bãi, cũng không dễ gì mà vào bar dành cho lesbian, thứ nhất vì, nàng không thích không khí trong những quán bar, thứ hai vì, ngoại trừ việc thích người có bộ phận cơ thể hoàn toàn giống nàng là tôi đây, nàng vẫn không khác phần lớn mọi người là bao.
Tiểu Tân từng răn dạy tôi rằng: "Nếu chúng ta chỉ giới hạn bản thân trong phạm vi đồng tính nữ, chỉ tổ gây thêm áp lực vô hình cho mình mà thôi. Trên đời này, tình yêu giữa nam và nữ là xu hướng chủ đạo, mà con người là những phần thể cấu thành nên xã hội, nên chúng ta không thể thoát ly khỏi mọi người, trái lại, ta phải tự giữ thân trong sạch, tích cực tiến lên, tìm cách hòa nhập với xã hội. Lý luận một cách sắc bén về mặt siêu hình, chính là càng phải điều chỉnh để hoà nhập, chứ không phải đối đầu."
Vì vậy, chúng tôi chỉ đến những quán bar bình dân có môi trường tương đối tốt, còn bar dành cho lesbian thì chúng tôi chưa bao giờ đến. Tất nhiên, phần lớn bạn bè của chúng tôi đều là người dị tính, những người bạn lesbian lại ít ỏi đến đáng thương, đúng là có hai hoặc ba người mà chúng tôi chưa bao giờ gặp trên mạng, nhưng ở ngoài đời, bạn chung mà chúng tôi biết chẳng có ai ngoại trừ Tiểu Ngoại còn chưa vội vã gán mác cho bản thân.
Tôi kể lại cho nàng chuyện hai tấm vé: "Ai ai cũng bạt mạng chạy theo tấm vé, còn tớ bạt mạng chạy theo người ta đòi tặng vé."
Tiểu Tân ở đầu dây bên kia cười lớn: "Điều đó cho thấy nhân duyên của cậu khá có uy nghiêm nha, đến mức doạ người ta sợ cũng không dám nhận. Người ta tặng quà thì hào nhoáng oai phong, cậu tặng quà thì chán chường sầu não, chậc chậc, cậu nói xem cách nào tốt hơn."
Những lời nàng nói đã làm tổn thương trái tim nhân hậu của tôi: "Cậu cố ý làm tớ tổn thương, dù nói chuyện qua điện thoại cậu cũng tha cho tớ, tớ đáng thương quá đi."
"Cậu đáng thương như vậy sao? Thế sao còn làm cây táo tàu đâm hoa kết trái cho mọi người hái a?"
"Cậu vẫn không bỏ qua à? Không kháy đểu tớ vài câu là cậu không chịu được sao? Táo tàu của tớ bị cậu ăn sạch rồi còn gì, cậu còn muốn sao nữa!"
"Ha ha, thôi được, lần sau tớ sẽ không khịa cậu qua điện thoại nữa, đợi khi gặp mặt sẽ dạy dỗ cậu sau."
"Xì", tôi khạc cổ họng: "Tuần sau tớ sẽ đến đó với cậu."
Tiểu Tân giấu không nổi nỗi xúc động: "Hả! Thật hay đùa thế? Thứ mấy tuần sau?"
"Tớ chưa quyết định, có thể là một ngày nào đó từ thứ hai đến chủ nhật..."
Tiểu Tân nói chen vào: "Thật sự sẽ tới sao? Ôi, ngoan quá đi, nếu cậu không đến tớ sẽ không thèm về nước nữa! Trước khi đến nhớ gọi trước cho tớ đó, tớ sẽ đến sân bay đón cậu, à mà, các tiết dạy của cậu thì sao?"
"Vốn dĩ tớ không có nhiều tiết mấy, chỉ cần sắp xếp lại với Quyên Tử là được, không sao đâu."
Trong giọng nói dịu dàng của Tiểu Tân có mang chút do dự: "Dương Dương, lúc cậu đến... nhớ mang một vật đi nhé..."
"Hả, mang gì?"
"Mang... mèo Garfield đến, tớ nhớ nó quá."
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường nhìn sang con mèo già đang cười tự mãn với tôi, tôi kêu lên qua điện thoại: "Kiên quyết không mang đi!"
Tiểu Tân nũng nịu: "Sao cậu không chịu giác ngộ thế! Nó là mèo mà chứ có phải người đâu, cậu đi ghen với nó làm gì!"
Thấy giá trị của mình giảm sút không phanh, tôi nghéo cái đuôi Garfield và bướng bỉnh nói với nàng: "Nếu cậu nói về con mèo này một lần nữa, tớ sẽ lấy chìa khóa khởi động xe cậu đi chơi!"
Tôi rất hạnh phúc khi nghĩ đến việc tuần tới sẽ được gặp nàng, vừa chớm đầu tuần nay, tôi đã sốt ruột gói ghém đồ đạc để chuẩn bị đi gặp nàng. Nhưng trò đời vốn không phải là thứ ta có thể kiểm soát được, giống như việc bạn ngắm bắn bia trên bãi tập bắn vậy, tự tin nhắm bắn vào vòng mười điểm, nhưng viên đạn dường như có ý định riêng của nó, không phải, viên đạn như đang dắt mũi bạn, chỉ đâu không bắn đó, bạn phiền ghét điều gì, điều ấy sẽ đến với bạn.