"Không đâu, con nào có." Tôi phục sát đất cái miệng của ba tôi.
"Thế người Nhật đó là..." Mặt chú Diệp cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Nhìn sang Tiểu Tân, nàng cũng mang biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
"Ôi trời ơi." Tôi không nhịn được mà kêu lên: "Con với cậu ta chỉ là bạn bình thường không thể bình thường hơn mà thôi!"
"Khổ thân đứa nhỏ bị bắt nạt" Cô Lưu rót nước trái cây cho tôi: "Dương Dương à, chúng ta không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy, tốt hơn hết không nên động đến người Nhật Bản, nhưng làm bạn thì vẫn chấp nhận được."
Nhân lúc cô Lưu quay người đi, Tiểu Tân dùng chiếc giày cao gót đá vào chân tôi, tôi mang vẻ mặt tủi thân nhìn nàng, khóc không ra nước mắt.
"Tiểu Tân à, hai đứa cùng đi thì chú yên tâm giao Dương Dương cho con rồi." Bố tôi ý vị sâu xa nhắc nhở Tiểu Tân: "Con phải để mắt đến nó, đứa trẻ này cứ máu nóng lên não là quên cả tổ tiên, đến Nhật phải luôn nhắc nó giữ khoảng cách hơn nửa mét với người Nhật."
"Ha ha, chú Quan yên tâm." Tiểu Tân lại véo chân tôi một cái phía dưới bàn ăn: "Con nhất định sẽ 'để mắt' đến cậu ấy."
Vì căn nhà vẫn chưa được sửa sang nên ba mẹ Tiểu Tân ở lại nhà tôi. Mẹ tôi vốn dĩ muốn tôi và Tiểu Tân tối đó ngủ lại nhà họ, nhưng chúng tôi vẫn phải đi làm vào sáng hôm sau, dậy sớm quá lại làm phiền đến họ, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy nên về nhà thì hơn.
Trở về từ nhà ba mẹ, tôi và Tiểu Tân quay về cái ổ nhỏ của hai đứa, lúc đó trời đã tối muộn. Đợi Tiểu Tân đỗ xe xong, tôi nắm tay nàng lên lầu mở cửa.
Trong lúc đợi Tiểu Tân tắm rửa, tôi nằm trên giường mê man muốn thiếp đi.
"Dậy dậy, không cho ngủ!" Tiểu Tân lắc cái đầu tôi.
"Hả, sao thế?" Tôi dụi mắt.
Móng tay Tiểu Tân mân mê xương quai xanh của tôi: "Cậu với người bạn Nhật Bản kia là sao?"
"Chính là cậu Odagi đó, tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi với hắn tuyệt đối chỉ coi nhau là bạn bè đứng đắn."
"À, ra là vậy, thật ra nếu hai cậu không phải mối quan hệ bạn bè đứng đắn cũng không sao, nếu không đứng đắn thì tôi sẽ giúp cậu thẳng đứng lại nha." Tiểu Tân nói bằng giọng điệu kỳ quái: "Nhưng mà, có vẻ tôi đã trách nhầm cậu rồi, ha?" Nói xong nàng cắn lấy xương quai xanh tôi.
Thấy xương quai xanh in hằn lên vết răng của nàng, tôi đau đến mức thốt ra vài tiếng suýt xoa, nhẫn nhịn gắng không đạp nàng một cái, nhìn lên thấy nàng cười đầy vẻ tự mãn, tôi quay đi giả vờ dỗi.
"Giận rồi sao?" Tiểu Tân từ tốn nâng người lên, nàng chống tay lên cằm, cười như không cười, dùng ánh mắt mờ mịt không rõ nghĩa nhìn tôi, cái nhìn của nàng mê đắm mềm mại như những sợi tơ vuốt ve khuôn mặt tôi.
"Giận thật rồi sao? Được, để tôi xem cậu giận được đến bao giờ." Tiểu Tân vừa nói vừa lật chăn ra, nàng luồn tay vào bộ phận mẫn cảm của tôi.
Tôi run rẩy, muốn kéo chiếc chăn lại nhưng hai tay đều bị Tiểu Tân ấn chặt xuống. Tôi mở to mắt nhìn nàng, nở một nụ cười bí hiểm, nâng đầu muốn cắn lên vai vàng. Nhóc con, để cậu nếm mùi bị cắn đau! Nhưng tôi nào có nhẫn tâm như nàng, nơi khóe miệng tự động biến thành một nụ hôn nhẹ lướt, hết sức nản lòng lại gục đầu xuống gối.
"Ha ha, biết ngay cậu không nỡ cắn mà."
"Xì, không phải tôi không dám, mà là thịt cậu ăn không ngon." Tôi phản bác
Tiểu Tân ấn đầu mũi nàng lên mũi tôi: "Ha ha, mạnh miệng."
Tôi vươn tay ôm cổ nàng kéo vào lòng: "Cậu lại mê hoặc tôi..."
"Đúng rồi, cậu nói cậu nghĩ ra cách gì khiến ba mẹ không hỏi chúng ta vấn đề kết hôn sao?"
"Ha ha, vấn đề này ấy à, đợi tôi nghĩ thêm rồi sẽ nói cho cậu, có thành công hay không cũng không chắc, cùng lắm họ chỉ mắng con cái một trận thôi."
"Con cái?" Tiểu Tân như phản xạ có điều kiện, nàng sờ bụng dưới của tôi.
"Trời ơi! Cậu nghĩ gì đấy! Tôi chỉ nói là mắng con cái một trận chứ không phải tôi mang thai!"
"Cậu gào lên cái gì? Cậu nói con cái làm tôi hiểu nhầm! Nửa đêm nửa hôm sao lại hét lớn như vậy, ngoan nào, nhỏ giọng chút."
"Ò." Tôi ngoan ngoãn nhỏ giọng lại, sau đó cọ lên người nàng: "Tiểu Tân, nếu cậu là một người mẹ, nếu như biết con mình không có khả năng sinh đẻ, cậu sẽ thấy thế nào?"
"Hả?! Ý cậu là...." Đôi mắt Tiểu Tân nhìn chằm chằm tôi như chiếc chuông đồng.
"Đợi tôi nói xong đã, nếu như tôi không có khả năng sinh nở, vậy có lẽ mẹ tôi sẽ không ép cưới nữa? Có tên đàn ông nào có dũng khí cưới về một người vợ không đẻ được con chứ?"
"Nếu có thì sao?"
"Ây dà, tỷ lệ rất thấp, cậu nghĩ xem, hơn nửa lý do nam nữ kết hôn là vì họ muốn có đứa con của mình, nếu không có con thì cả nhà chỉ có hai người, một nam một nữ, hắn cả sáng thấy mặt tôi, đến tối cũng lại thấy tôi... nếu có con thì bầu không khí sẽ được điều chỉnh một chút, không có con thì... hắn còn động lực gì để sống nữa? Huống hồ trừ khi hắn là cô nhi, bằng không ba mẹ hắn cũng sẽ nói này nói nọ."
"Vậy cậu sẽ thực sự vì chuyện này mà đến bệnh viện làm phẫu thuật sao?"
"Vừa nghe hai chữ 'phẫu thuật' là tôi đã rén run người, sao mà có gan làm chứ!" Tôi có hơi buồn ngủ, vùi đầu vào ngực Tiểu Tân, thủ thỉ với nàng: "Lần này chắc phải nhờ Lão K và Do Phi đến giúp, nhờ bọn họ tìm ông bác sĩ Mông Cổ lừa đảo nào đó vậy."
Tiểu Tân thở dài bất lực: "Loại ý kiến tồi như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được, nhưng cũng không phải là không thể."
Qua một hồi lâu, tôi đang gặp Chu Công trong mơ thì bị Tiểu Tân lay dậy: "Dương Dương, nhưng mà mẹ tôi là bác sĩ a!"
"Được a." Tôi ôm trấn tĩnh nàng lại, mắt vẫn nhắm nghiền: "Bây giờ cần ngủ ngon, tiết kiệm một chút năng lượng, loại chuyện vặt vãnh như vậy chúng ta hãy để ngày mai của ngày mai của ngày mai hẵng nói nha."
Chương trình giảng dạy cuối cùng trước kỳ nghỉ đông là phác thảo cơ thể người, kéo dài trong vòng một tuần.
Thường thì người mẫu được quyết định bởi trường, rất vất vả, nói tăng ca là phải tăng ca. Nếu được ngồi hoặc nằm thì còn dễ, nhưng nếu phải đứng, dù cứ mỗi 40 phút sẽ được nghỉ ngơi một lúc nhưng nếu cứ liên tục như vậy, cả ngày nhất định sẽ rất mỏi.
Vẽ mẫu là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của các sinh viên Học viện Mỹ thuật, đặc biệt đối với khoa Điêu khắc và khoa Sơn dầu. Người mẫu dù là CEO, nhân viên phổ thông hay nông dân bình thường cũng được, về cơ bản, phàm là những người dựa sức mình lao động đều rất vất vả.
Lương của người mẫu mỗi tiết học dao động từ 20 đến 50 đồng, những người mẫu xinh đẹp sẽ được xếp nhiều tiết hơn, nên tiền kiếm được cũng sẽ nhiều hơn. Đương nhiên, những người mẫu cũng sẽ có mối quan hệ tốt với vài học sinh, ngoài giờ học là bạn bè. Tôi luôn nghĩ họ là hiện thân của vẻ đẹp, mặc dù họ rất hiếm khi nhận được những bó hoa và những tràng vỗ tay.
Nhưng người mẫu lớp tôi lần này là do tôi lựa chọn. Cô ấy tên Hà Lộ, đến từ một thành phố nhỏ ở phía Nam, mang nét đẹp tinh tế thanh tú của cô gái miền Nam. Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi liền bị đôi mắt của cô ấy thu hút, đôi mắt của cô ấy tuy không to, nhưng rất sáng, hơn nữa còn toát ra vẻ sầu muộn khó nói, tôi nghĩ, có lẽ chính vẻ sầu muộn này đã thu hút tôi.
Các lớp học phác thảo cơ thể người có quy mô rất lớn, hoàn toàn khép kín và chật ních người. Các sinh viên ai nấy đều chăm chú cúi đầu chuẩn bị vẽ, có người gọt bút vẽ, có người chuẩn bị giấy vải, rất yên tĩnh. Tôi gật đầu với Hà Lộ, ra hiệu cô ấy có thể bắt đầu làm mẫu. Hà Lộ bước đến giữa phòng học, đứng lên chiếc đệm bông đã được chuẩn bị sẵn và bắt đầu cởi quần áo, các học sinh đều bận bịu làm việc của mình, không ai đặc biệt để ý tới cô ấy, Lý Phi Phi móc cửa phòng vẽ lại, tiết học chính thức bắt đầu.
Dáng người Hà Lộ rất đẹp với dáng hình tay chân mảnh mai và bộ ngực đầy đặn, mái tóc dài hơi xoăn ấy buông thõng ngang vai khi cô ấy tạo dáng, toàn bộ thân thể được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp bên cạnh tấm đệm, toát lên sắc màu nền trần tục nơi nhân gian, mang lại cảm giác thiêng liêng như được khắc lên từ những chiếc tượng thạch cao. Tôi cầm một tách trà đi qua một vòng lớp, sau đó cũng lặng lẽ trải vải bố, pha màu vẽ, cùng học sinh hoà vào bầu không khí êm đềm này.
Mỗi khi đến giờ nghỉ ngơi, các sinh viên đều quây quần bên giá vẽ của tôi để quan sát và thảo luận, thỉnh thoảng Hà Lộ cũng sẽ tới nhìn một chút, mỗi lần chúng tôi chạm mắt, cô ấy đều cười thật tươi với tôi, trong nụ cười ấy vẫn là vẻ ưu sầu quen thuộc.
"Cô Quan." Lý Phi Phi dí dỏm đút cho tôi một cây kẹo mút: "Có phải cô sẽ đem bức tranh này đi tham gia triển lãm tranh toàn quốc năm sau không?"
"Cô chưa nghĩ xa đến thế." Tôi ngồi xuống nói: "Cũng chưa biết nữa, đến lúc đó hẵng nói đi."
"Nếu cô đem cái này đi tham gia, nói không chừng sẽ đạt giải nhất đó." Cậu sinh viên Vương Hạo còn tự tin hơn cả tôi.
"Đúng vậy, đem bức này đi giành giải chắc chắn không thành vấn đề." Lý Phi Phi dường như vui vẻ hơn lúc trước, thậm chí còn biết nói đùa: "Bức này của cô mà được trưng bày chắc chắn sẽ gây chấn động đó."
"Ha ha, đừng tâng bốc giáo viên của các em thế chứ." Nghe thấy sinh viên hết lời khen ngợi làm lòng tôi cứ lâng lâng: "Triển lãm toàn quốc còn sớm mà, đến lúc đó bàn sau. Hơn nữa chương trình học của chúng ta chỉ kéo dài một tuần, thời gian phác thảo còn chưa đủ, nói gì đến vẽ tranh sơn dầu đây?"
"Ây dà." Lý Phi Phi bĩu môi: "Cô có thể nhờ chị Hà làm mẫu riêng cho cô mà! Chị Hà chắc chắn sẽ vui vẻ bằng lòng. Chị Hà, chị nghĩ sao?"
Tầm mắt tôi hướng đến Hà Lộ bên cạnh đang nghe tôi và các sinh viên nói chuyện, cô ấy chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được thôi, tôi rất hi vọng cô sẽ vẽ xong bức này."
Tôi cảm động cười với cô ấy: "Cảm ơn."
Kể từ hôm đó, Hà Lộ luôn về muộn một chút so với ngày thường, tôi với cô ấy rất ít khi nói chuyện, giờ nghỉ ngơi tôi thì nghe nhạc uống trà, cô ấy thì nhắm mắt dưỡng nhan. Rất nhanh đã đến kỳ nghỉ, tranh của tôi vẫn còn nhiều chỗ cần chỉnh sửa, nhìn bức tranh sắp được hoàn thiện mà không khỏi thở phào một tiếng.
Lộ Hà mặc lại quần áo, tiến đến bên tôi xem tranh: "Năm sau có thể vẽ tiếp rồi."
"Ha ha, chỉ là không biết năm sau có còn cảm hứng hay không." Tôi đặt bút vẽ xuống: "Hơn nữa năm sau có những tiết gì tôi còn chưa hỏi khoa."
"Không sao, tôi có thể làm người mẫu riêng của cô." Cô ấy nhàn nhạt nói: "Chỉ hy vọng cô có thể hoàn thiện bức vẽ hơn nữa."
"Cái đó tính sau đi, nhưng mà, cảm ơn cô." Tôi đứng dậy vươn vai: "Đi thôi, kỳ nghỉ đến rồi, vì để cảm ơn cô đã kéo dài thời gian lên lớp của tôi, tôi sẽ mời cô bữa cơm."
"Không cần đâu..."
"Đi thôi, đừng khách sáo, khách sáo quá tôi không quen."
Khi về đến nhà, tôi thấy Tiểu Tân đã về tới nơi, nàng đang dùng máy tính đánh văn bản.
"Ăn cơm chưa? Về nhà mà còn phải làm việc." Tôi ôm nàng từ phía sau.