Tôi muốn giải thích, nhưng cứ vào những giờ khắc quan trọng là não lại trống không.
Tiểu Tân đặt túi đá xuống, không nói bất kỳ điều gì, nàng đứng dậy, xoay người đi ra ban công.
Tôi đi theo sau nàng, nhịp tim đập bình bịch như khua chiêng đánh trống, không lẽ đây là lúc nàng tuyệt giao với tôi ư? Trời ơi, Quan Dương ơi là Quan Dương, đúng là tự lấy đá đập vào chân!
"Dương Dương"
"Ơi?"
"Mau ra đây xem, trăng đêm nay đẹp lắm." Tiểu Tân đứng ở ban công ngẩng đầu lên nhìn trăng, nàng nói mà không hề quay qua với tôi.
Không thể nhìn nhấu được nàng, các thớ thần kinh khắp người tôi cứ siết lại, tôi chạm chạp đến bên cạnh nàng, phụ hoạ đáp: "Ừm, rất đẹp."
"Tiểu Tân..."
"Ơi?"
"Cậu... không sao chứ?"
- Không phải mới nãy còn tốt sao?" Nàng vẫn dán tầm mắt vào trăng, trăng đêm nay dù đẹp, nhưng tâm tình tôi hiện giờ không thể thưởng thức nổi.
"Vậy thì... mới nãy... cậu không nghe thấy gì đâu đúng không..." Tôi muốn đánh cược với bản thân một ván, mà càng lúc càng nói nhăng nói cuội.
"Chao ôi, hẳn là tôi thính mắt tinh, làm sao bây giờ?"
"A..."
"Suỵt... đừng nói thêm gì, lại gần đây một chút."
Tôi hướng nàng bước đến hai bước, nàng vẫn không quay đầu lại nhìn tôi, cứ thế dựa vào người tôi.
"Dương Dương, cậu nói xem Hằng Nga bây giờ đang làm gì?"
"Chắc đi ngủ rồi." Tôi không muốn nghĩ, chỉ trả lời nhát gừng.
"Làm gì có Hằng Nga nào ngủ sớm như vậy?"
Tôi lơ đễnh đáp lại một câu: "Há, vậy thì chắc đang giã thuốc cho thỏ ăn, được chưa."
"Thật là, cậu có thể đừng giết chết cảnh đẹp được không, bầu không khí đang đẹp bị cậu phá đám rồi này."
"Hơ."
"Này!" Tiểu Tân quay người qua đối mặt với tôi, nàng nhìn xoáy vào đôi mắt tôi: "Cậu đúng là... ha ha ha..."
Nàng ôm lấy tôi mà cười ngặt nghẽo, là nàng bị trúng gió hay sao? Toi rồi, nàng bị những lời tôi nói ban nãy kích động đến mức thần kinh không ổn định rồi, hơn nữa mức độ có vẻ không nhẹ gì cho cam.
"Dương Dương." Cuối cùng nàng cũng dừng cười, nàng thu lại cái đầu mới nãy còn yên vị trên bờ vai tôi, hai tay vươn ra ôm lấy cổ tôi: "Dáng vẻ cậu lúc nãy thật đáng yêu."
"Hả?"
"Ha ha, cậu nhìn xem, lại là biểu cảm đó, tôi nào đâu phải vũ khí hạt nhân, mà cậu lại trưng ra cái biểu cảm phòng thủ đến đáng thương như vậy!"
"Làm gì có!"
"Á? Không phải thì là gì, làm tôi nhớ đến một câu thoại trong bộ phim mà tôi từng xem."
"Hả? câu gì?"
"Lời thoại, là thế này, cậu nghe cho kỹ." Tiểu Tân dán đôi môi vào bên tai tôi, khiến cả thân tôi tê dại: "Người này, đúng là khác người khác phận, em một đường thuận buồm xuôi gió rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi một đường gập ghề vấp váp nhận mọi vết thương lòng! Nói tóm lại, vẫn là tôi thật khổ sở!"
Sao nghe xong tôi cứ thấy không thoải mái: "Tôi nghĩ thế này, có lẽ lời này phải nói ngược lại."
"Tại sao phải nói ngược lại?" Tiểu Tân lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nơi bờ môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Cậu thấy đấy..."
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Tôi định mở lời phản bác, nhưng không biết vị thần tiên nào chen ngang gõ cửa giờ này.
"Ha ha." Tiểu Tân hôn trộm lên má tôi: "Đi thôi, đồ ngốc, ra mở cửa!"
Mở cửa đón khách, khách là Trương Đình.
Khắp người cậu ấy lấm lem ướt đẫm, khuôn mặt bị cóng lạnh tới mức tím tái, tôi kinh ngạc, ban nãy vừa đến cửa quán bar thấy cậu ấy mặc chiếc váy dài hiệu Armani, bước trên đôi giày cao gót 10 cm và mang theo một chiếc túi hiệu LV, khiến người ta vừa chiêm ngưỡng đã thấy tự mình kém cỏi, nhìn thêm cái nữa liền muốn tự sát, làm sao bây giờ lại ướt như chuột lột như vậy?
"Trời đất, cậu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mau, Dương Dương, trước hết đừng hỏi gì, mau đi đun nước cho cậu ấy tắm đã!" Tiểu Tân vừa nói vừa lấy một tấm chăn từ phòng ngủ chạy ra bọc lấy Trương Đình.
"Được được."
Trương Đình từ phòng tắm đi ra, cả người có thể coi như đã hồi phục dáng vẻ bình thường.
"Đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại thành ra thế này?" Tiểu Tân hỏi.
Trương Đình lập tức cay cay sống mũi, nước mắt chảy dài: "Đừng nhắc tới nữa, kiếp trước quên không thắp hương, kiếp này hại tôi chịu tội giữa trời đông lạnh giá, không những rơi mất ví tiền thì, lại còn khiến tôi rơi tõm vào nước! Sao hôm nay tôi lại xui xẻo thế này!"
"Hả??" Tôi cùng Tiểu Tân đồng thanh há hốc mồm miệng.
Rơi vào nước? Nước đâu ra mà nhiều đến thế? Huống hồ lại là giữa mùa đông.
"Cậu rơi xuống nước kiểu gì?"
"Ôi, rơi xuống nước đã tốt, tức chết tôi mất, tôi là bị rơi xuống cống!"
"Hả? không phải chứ bà nội, cậu quả thật rất có bản lĩnh nha!"
"Bản lĩnh cái gì! Ai mà biết tên thất đức nào cuỗm mất cái nắp cống đi chứ!"
"Đúng vậy, người này mất đức quá, không biết trộm cái nắp cống bán đi sẽ kiếm được bao nhiêu a." Tiểu Tân thay cậu ấy đấu tranh cho sự bất công này.
"Đúng vậy, nghĩ đến việc tôi độc thân một mình ở Bắc Kinh, không bạn bè, không họ hàng, không lai lịch, không có tiền, chỉ dựa vào sự khéo léo và thủ đoạn của chính mình mà chui xuống cái cống ấy! Chưa giờ tôi phải chịu tủi nhục như vậy, bực mình quá!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Tôi cố nén cười, khuyên cậu ấy: "Thời nay là vậy đấy, không làm mà đòi có ăn, còn không màng sự sống chết của người khác! Đến cả nắp cống cũng cuỗm đi được, loại này phải bị tống vào đồn cảnh sát!"
Trương Đình ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm như đóng đinh vào màn hình TV đen ngòm, chỉ nghe thấy cậu ấy ngâm nga một bài hát không biết của ai: "Tôi đau đớn muốn khóc, nhưng vẫn cười ngây ngô..."
Ngâm nga chán chê, cậu ấy đứng dậy: "Thôi, tôi đi về đây, còn có người đồng nghiệp đang đợi ở khách sạn, vốn dĩ tôi ra ngoài mua đồ ăn đêm cho cậu ấy, ai ngờ rước hoạ vào thân! May mà cách các cậu không xa lắm, nếu không chỉ có đường bị đóng băng chờ chết."
Tiểu Tân kéo giữ cậu ấy: "Thôi, theo tôi cậu đừng về nữa, cậu như thế này làm sao về nhà, gọi điện báo lại với đồng nghiệp đi."
"Đúng vậy đấy." Tôi cũng gắng sức níu kéo cậu ấy: "Tiểu Tân vừa giúp giặt đồ cho cậu rồi, tối nay ngủ lại đây đi, chắc chắn sẽ ngủ ngon."
Trương Đình do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Tôi kiên quyết muốn để Tiểu Tân và Trương Đình ngủ trong phòng ngủ, còn tôi bê lấy chiếc chăn ra ngoài sofa ngủ. Mãi vẫn chưa ngủ được, trong đầu cứ tua lại câu nói của Tiểu Tân và cái hôn của nàng ở ban công ban nãy, Tiểu Tân... hình như cũng thích tôi sao?
Càng nghĩ càng đau đầu, tôi quyết định với lấy cuốn "Bạch Tuyết" (1967)" của Donald Barthelme. Công chúa Bạch Tuyết đúng là idol của thời trẻ! Barthelme có thể được coi là một nhà văn rất giỏi, giỏi hơn rất nhiều so với các nhà văn chỉ biết cắt xén, chỉ biết thoa son trát phấn cho những sự thật tàn khốc ngoài kia. Theo ông, sau thời Chiến tranh thế giới thứ hai, những mong ước tốt đẹp của truyện thiếu nhi đã hoàn toàn bị vỡ tan, điều mà con người phải đối mặt chính là sự sụp đổ của trật tự tín ngưỡng và phong tục truyền thống bị lãng quên, cùng với chủ nghĩa vị kỷ mạnh mẽ và các mối quan hệ giữa người với người ngày càng lạnh nhạt.
Tiểu Tân từng giới thiệu cho tôi cuốn sách này, cơ mà tôi vẫn mãi lười động vào, nhân dịp tối nay không ngủ được liền cầm lên lật lật vài trang. Không ngờ mới cầm lên dã lật tới đoạn ông miêu tả Bạch Tuyết, trong đó có viết: "Nàng là cô cô gái đẹp mảnh khảnh với làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son và mái tóc đen nhánh như gỗ mun, trên người nàng có rất nhiều nốt ruồi mỹ nhân: một cái ở trên ngực, một cái ở trên bụng, một cái ở trên đầu gối, một cái ở trên mắt cá chân, một cái ở trên hông và một cái ở sau gáy. Những nốt ruồi này đều nằm ở phía bên trái, và nếu bạn ngước lên nhìn và dõi xuống dưới, sẽ tạo thành một hàng:
?
?
?
?
?
?"
Cái ông Barthelme này thật quá biến thái, thậm chí còn biết có bao nhiêu nốt ruồi trên người công chúa cao quý nhà người ta, ngay cả vị trí chính xác của chúng cũng tả rõ ràng, e hèm, đàn ông, đàn bà, bản năng! Tổ tiên chúng ta đã thấy tường tận, từ thời xưa Khổng Tử và các đệ tử của ông đã nói: "Thực, sắc, tính dã." Nhưng vì Khổng Tử và các đồ đệ của ông có thể tổng kết thành triết lý như vậy, chứng tỏ bọn họ cũng không phải dạng vừa!
* Thực, sắc, tính dã: (食色性也)Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện giường chiếu) là bản tính của con người.
Vừa đọc vừa nghĩ, cứ như vậy mà thiếp đi từ lúc nào không biết. Mới ngủ được một lúc, bỗng nhiên cảm thấy có hơi chật chội, mơ mơ màng màng nhìn lên thì thấy Tiểu Tân trong bộ đồ ngủ hình chú chó Snoopy của tôi, nàng luồn lách vào trong chăn tôi.
Tôi bám chặt vào sofa để nhường chỗ cho nàng nằm: "Sao cậu lại ra đây?"
"Nằm trên giường không ngủ được, tôi ra đây thử xem sofa có làm tôi ngủ được không."
"May là cậu không phải võ sĩ Judo cao to đen hôi, bằng không chiếc ghế này sụp mất. Nếu biết sớm cậu muốn ngủ sofa thì tôi đã lên giường ngủ rồi."
"Tại cậu không biết đấy chứ." Nàng vẫn ôm tôi như mọi khi: "Ngủ thôi, mai còn phải đi làm."
"Ừm."
Không nghĩ tới rằng chiếc sofa nhìn có vẻ nhỏ bé này có thể chứa được hai người, có vẻ như tôi mua được một món khá là ưu đãi ấy chứ! Tự khen bản thân một hồi, nhắm mắt đi ngủ, cả đêm yên tĩnh.
Sáng sớm, tôi và Trương Đình bị giọng nói hơn 90 đề-xi-ben của Tiểu Tân gọi dậy, sau đó ai nấy đều tuần tự đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, đi làm. Tôi mặc chiếc áo khoác do Tiểu Tân tặng, khiến cả người tôi tê rần ấm áp, cứ ngâm nga líu lo mà hướng đến văn phòng.
Lúc đó nhận được tin nhắn của Lão K: "Yêu đương rồi sao! Vui vẻ hay sao! Từ giờ đã tiêu được tiền lớn hay chưa! Kết hôn rồi sao! Sung sướng hay sao! Từ nay có người quản rồi đó! Ly hôn rồi sao! Tự do hay sao! Nói muốn tiêu tiền rồi chứ gì? AIDS rồi sao! Bị ngốc hay sao! Nằm trên giường chờ chết đi!"
Ôi, tên Lão K này có chết cũng không sửa cái nết, lâu rồi chưa gặp hắn, không biết bây giờ đang bận bịu gì, vừa định nhắn lại, bỗng nhận được tin nhắn từ Tiểu Tân: "Chiều nay tan lớp xong đến công ty tìm tôi, nếu như lần này cậu lại mất tích, tôi kiên quyết sẽ tuyệt giao với cậu!", ai da, không được, khi gặp nàng nhất định phải bảo nàng thay đổi câu từ, cứ mãi tuyệt giao tuyệt giao thế có mệt không!
Từ xa xa tôi nghe thấy âm thanh chửi mắng của ai đó, bước vào xem mới phát hiện cô cố vấn Súp Lơ Đắng cùng một người đàn ông đang cãi nhau náo loạn. Ôi trời, đó có phải là đàn ông không, hắn mang bộ dáng xấu đau xấu đớn đến nỗi xúc phạm người xem và cả bộ mặt của thành phố, mẹ ơi, chỉ một từ "xấu" cũng đã đủ tả
Dùng vốn từ ngữ có hạn của tôi không thể miêu tả hết thảy, chỉ có thể phỏng đoán phải chăng khi hắn ra đường vào buổi tối sẽ doạ người ta ngất xĩu hay lên cơn đau tim đột ngột, và rồi toàn không gian chỉ còn tiếng xe cứu thương hú còi suốt chặng đường.
Lương tâm mà nói, tôi nghĩ các chàng trai Tế Nam, không đúng, các chàng trai Sơn Đông đều có ngoại hình rất ra gì và này nọ, anh nào anh nấy cao to mình hổ thân gấu khiến cho các cô gái có cảm giác an toàn hơn biết bao! Ngay cả những chàng trai có hơi gầy gò ốm yếu nhưng cũng mang đầy phong độ của người trí thức, tiền đồ rộng mở, sự nghiệp sáng lạn, khiến người ta hết lần này đến lần khác ca tụng một câu quả là một anh tài Sơn Đông! Nói chung, người ta hay có cái nhìn không tệ các chàng trai Sơn Đông, nhưng người này... có vẻ gen đột biến hơi mạnh, nhưng cũng phải nhắc lại rằng, "vốn dĩ chẳng có chuyện gì, người thường chuốc phiền làm chi?" Tôi cho rằng người đời khó coi cũng chỉ như vậy, điều quan trọng là phải xem trong tâm mỗi người.