Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 712: Không có anh, sinh mạng em còn có ý nghĩa gì? (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đêm đông giá rét, gió lạnh thổi vào cổ. Lăng Vi đưa mắt nhìn Lôi Tuấn mang Hạ Tiểu Hi đi, hai người vừa lên xe vừa cãi vả: “Anh thật bội phục kẻ ăn hàng như em! Ba câu không rời khỏi ăn uống, từng chữ đều liên quan tới ăn!”

Hạ Tiểu Hi khinh thường anh: “Em bội phục kho nhạc Trung Hoa của anh, ba câu không rời khỏi ca hát, người ta nói gì anh cũng có thể hát đôi câu!”

“…”

Sau khi hai người họ lái xe đi, Lăng Vi từ giả Giang Quân.

Giang Quân thấy cô khoác áo choàng dài của Diệp Đình, dặn dò cô: “Thời tiết lạnh, phải mặc nhiều quần áo, đừng vì đẹp mà đông lạnh cơ thể.”

Lăng Vi đỏ mặt, lập tức gật đầu: “Anh, anh cũng vậy. Phải chăm sóc tốt mình, đừng vì công việc mà làm thân thể mệt mỏi sụp đổ.”

Giang Quân ấm áp trong lòng, thì ra Tiểu Vi hy vọng anh ta nhàn nhã, chủ yếu sợ anh ta làm việc quá mệt mỏi…

Quả thật, anh ta quá bận rộn. Từ khi điều về đây, mỗi ngày anh ta chỉ ngủ ba đến bốn tiếng, có lúc vì theo dõi nghi phạm mà thường xuyên thức trắng liên tục ba bốn ngày.

Hôm nay… coi như anh ta nghỉ ngơi! Nếu không phải gặp Lăng Vi, bây giờ anh ta còn đang làm thêm giờ ở đồn cảnh sát.

Sau khi Giang Quân đón xe đi, Diệp Đình lái xe tới. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo khoác mỏng màu xám tro, vì áo choàng dài khoác cho Lăng Vi… Lăng Vi níu áo choàng, vội chui vào xe, cô đưa tay sờ tay anh, lạnh băng…

“Anh khoác áo đi, em không lạnh.” Trong xe có mở điều hòa, cô run lập cập.

Diệp Đình biết cô lo lắng, thản nhiên nhếch môi nói: “Chồng em rèn luyện mỗi ngày, thân thể khỏe mạnh. Em khoác áo đi, vừa nóng vừa lạnh dễ bị cảm.”

Lăng Vi mím môi, vẫn cởi áo choàng ra. Tuy cô không có áo choàng, nhưng đồ cô mặc không tính là mỏng. Còn Diệp Đình cởi áo choàng dài ra, nhất định rất lạnh. Bên ngoài trời đông giá rét, trong xe có điều hòa, nhưng không mặc áo choàng vẫn sẽ lạnh.

“Anh mặc đi, em không lạnh.” Lăng Vi kiên quyết đưa áo choàng cho anh. Diệp Đình nghiêng mặt nhìn cô, bỗng nhiên cười tà khí: “Em mặc đi, em bị cảm, anh còn phải cho em nghỉ ngơi…”

Lăng Vi lập tức nghe ra điểm nhơ trong lời nói của anh, trừng mắt nhìn anh, cường thế khoác áo lên người anh.

Lúc này, Hoa Đào và Hàn Yến đi ra, hai người vào phòng vệ sinh, nên ra chậm nhất.

Lăng Vi mở cửa sổ kêu Hoa Đào lên xe.

Kết quả, Hàn Yên cũng lên theo…

Rõ ràng Hàn Yến có xe riêng, anh ta không tự lái xe, lại lên xe Diệp Đình?

Xe Diệp Đình là xe mới, là chiếc MG V1 chỉ có 5 chiếc toàn thế giới, nhưng có hai chiếc ở trong garage của Diệp Đình.

Anh lấy chiếc Damai 8 cho Lăng Vi làm thí nghiệm, hiện tại anh đều lái chiếc xe này.

Xe này bề ngoài rất huyễn khốc, thân xe màu đen, hàng ghế xếp đôi, nhưng chỗ ngồi phía sau vô cùng đẹp. Hoa Đào vốn định lên sau xe nằm một lúc, không nghĩ tới Hàn Yến lại lên xe.

Lăng Vi hỏi Hàn Yến: “Không phải anh có xe riêng sao?”

Hàn Yến nhìn Hoa Đào, nói: “Uống rượu, không muốn lái.”

Hoa Đào lập tức ngồi dậy, chừa chỗ cho anh ta.

Hàn Yến ưu nhã ngồi cạnh cô ta, dáng vẻ quân tử nhún nhường.

Hàn Yến ngồi lên xe, điều chỉnh tư thế ngồi, sửa áo choàng màu trắng. Chỗ ngồi còn chút hơi ấm, anh ta không thích ứng lắm, nhưng không cảm thấy chán ghét.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv