Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều không lên tiếng phản đối.
Holt Matisse gật đầu, thư ký liền đi ra ngoài mời Lăng Vi và Toothy.
Lăng Vi nhận được thông báo liền đi ra, lúc vào thang máy lại gặp chàng trai ánh mặt trời đó! Chính là chàng trai mượn tiền cô lúc Hoa Thiếu Kiền bị viêm ruột thừa cấp tính!
Hôm nay chàng trai kia mặc âu phục màu trắng, tóc ngắn chải gọn gàng mát mẻ, gương mặt vui vẻ như ánh mặt trời, cực kỳ đẹp trai lại có chí tiến thủ, cộng thêm âu phục màu trắng, làm cho toàn thân cậu ta trông anh tuấn mê người.
“Vi Vi, là cô!”
Lăng Vi nhìn anh ta, cười lên: “Noob?”
Sau khi Hoa Thiếu Kiền trả tiền, Noob gọi điện thoại cho cô, hai người trò chuyện, trao đổi tên họ.
Noob nhìn chân cô, quan tâm hỏi: “Chân cô bị gì thế, nhìn qua rất nghiêm trọng.”
Lăng Vi không có gì đáng kể cười nói: “Không có chuyện gì lớn, gân bị thương, qua hai tháng là lành.”
Noob gật đầu, cười trêu chọc cô: “Cô luôn mặc đồ hồ tối màu…. Sao không mặc màu sáng?” Cậu ta nói giọng địa phương, đồng phục gọi là y hồ.
Lăng Vi cười, cúi đầu nhìn đồng phục của mình. Hôm nay cô mặc màu xám tro. Nhìn qua khôn khéo, giàu kinh nghiệm.
Bình thường cô mặc ba màu đen, trắng, xám tro, trừ phu Diệp Đình cố ý cải trang cho cô.
Nhưng… anh ta nói luôn?
Lăng Vi cười nói: “Chúng ta mới gặp mặt hai lần.”
Mặt Noob đỏ ửng, cô mới gặp anh ta hai lần… Nhưng hầu như mỗi ngày anh ta đều ở tầng trệt nhìn cô ra ra vào vào…
Cô luôn mặc đồ màu đen, trắng, xám tro.
Tuy đều là màu lạnh, nhưng cả người cô nhìn qua không nghề cứng ngắc. Vì cô sẽ tùy ý biến đổi kiểu tóc.
Có lúc cô xõa tóc ngang vai. Có lúc có sẽ búi tóc. Có lúc, sẽ đeo bông tai. Những thứ đó đều làm cho cô nhìn qua hoạt bát lại không mất đi đoan trang. Hôm nay, cô búi tóc lên, lộ ra gò má trơn mềm và trán trắng nõn, cả khuôn mặt đều xinh đẹp tươi sáng!
Thần thái cô sáng láng, ngọt ngào cười, cực kỳ cảm hóa người.
Noob nhìn cô chằm chằm, nhất thời lại bị nụ cười rực rỡ của cô làm cho hoảng thần.
Vóc người cô thon thả, rất cao, mang giày sandal cao gót đã tới tai anh ta. Anh ta khẽ rũ mắt, liền thấy được khuôn mặt tinh xảo béo mập của cô, xinh đẹp nhu hòa, không thấy một lỗ chân lông.
Noob nhìn cô chằm chằm, tim đập loạn lên. Bỗng nhiên nghe Lăng Vi hỏi anh ta: “Sao mặt anh lại đỏ?”
Noob lập tức hồi phục tinh thần, lúng túng cười nói: “À… Hơi nóng.” Anh ta kéo cà vạt.
Lăng Vi nhìn trên đỉnh đầu, Laroe dùng máy lạnh chung, thổi hơi lạnh phì phò, cô cũng cóng đến sắp run rồi, anh ta lại nói “nóng”!
Noob đột nhiên run lập cập, ách xì một tiếng vang dội.
Lăng Vi mím môi cười, sợ anh ta lúng túng, cô giương mắt nhìn lên trên. Noob lấy khăn tay ra, lúng túng lau mũi và tay.
Thang máy đi lên từng tầng một, Noob hỏi cô: “Cô đi đâu?”
Lăng Vi nói: “Tôi lên phòng họp.”
Noob kinh ngạc nhìn cô: “Tôi cũng đi!”
Lăng Vi nhướng mày: “Anh là cổ đông của Laroe?”
Noob lắc đầu, cười thần bí: “Tôi là thành viên ban giám đốc.”
A… Anh ta mới bây lớn mà? Lăng Vi thầm nghĩ, tuổi tác của thành viên ban giám đốc thật nhỏ! Nhìn qua, anh ta cũng chỉ 18 tuổi.
Trẻ tuổi như vậy đã có óc xét đoán sao?
Chẳng lẽ là con trai của lão chủ tịch Laroe?
Lăng Vi quan sát anh ta… Noob là em trai của Henry và Lôi Dịch sao?