Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh đi tới trước mặt cô, vươn một bàn tay. Lăng Vi tìm lại được hơi thở của mình theo bản năng duỗi tay đưa cho anh.
Diệp Đình nắm tay cô dùng sức kéo cô lên.
Anh ôm eo cô từ từ đi về phía màn hình lớn, Lăng Vi đau chân, cả người dựa vào anh, anh hoàn toàn chịu được sức nặng của cô.
Săn sóc vô cùng.
Diệp Đình đứng trước màn hình lớn, vươn ngón tay gõ phím enter trên máy tính.
Liền thấy màn hình xuất hiện ủy nhiệm chi…
Là từ thẻ ngân hàng của anh.
Tất cả mọi người ngừng thở, mở to mắt!
Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình lớn, mắt không nháy nổi một lần! Đây là tài khoản của Diệp boss! Cơ hội khó rình coi như vậy đời này chỉ có một lần!
Một mục giao dịch cứ thế hiện ra.
Trong đó, 2.000 vạn chuyển cho Lăng Vi, hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa thời gian cũng hoàn toàn ăn khớp.
Diệp Đình ôm Lăng Vi, híp mắt nhìn Rose: “Còn cần giải thích sao?”
“……” Rose câm như hến mở to miệng mình.
Sắc mặt Diệp Đình lạnh lẽo, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén thâm trầm.
Rose không tự giác mà run lên.
Diệp Đình lạnh nhạt liếc cô ta: “Tôi cho phu nhân nhà tôi tiền tiêu vặt còn cần cô đồng ý hay sao?”
“Bốp...” Henry vỗ bàn đứng lên chất vấn Rose: “Thấy chưa hả? Hai lần 2.000 vạn đều là anh ba đưa cho chị dâu, tài khoản thần bí này là của ai đã biết chưa? Cô còn có gì để nói không?”
Rose hoa dung thất sắc, khuôn mặt trắng bệch!
Như thế nào lại như vậy? Sở Minh Y rõ ràng nói, Lăng Vi bán bản vẽ cho An Đức……
Nhưng vì sao số tiền này lại biến thành Diệp Đình đưa cho Lăng Vi?
Rose ngây ngốc đứng đó, gương mặt hoàn toàn như bị sét đánh.
Một lúc sau có người bảo cô ta xin lỗi Lăng Vi.
Rose giống như con rối gỗ ngây ngốc không nhúc nhích.
Trước đó cô ta tin tưởng chắc chắn Lăng Vi bán đứng công ty.
Nhưng hiện tại hình như cô ta sai lầm rồi, rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ Sở Minh Y lừa mình?
Rose nhìn chằm chằm Lăng Vi, đôi môi trắng bệch run rẩy nói: “Thật xin lỗi...”
Lăng Vi đứng thẳng lưng nhìn cô ta đột nhiên hơi mỉm cười: “Tôi không tiếp nhận lời xin lỗi.”
“……”
Trong phòng hội nghị lập tức nổ tung.
Cả người Rose cứng đờ, liền động một chút cũng không thể.
Cô ta như con rối nhỏ, cho tới bây giờ vẫn chưa hòa hoãn lại.
Không tiếp thu xin lỗi? Là ý gì?
Cả người Rose như phát điên, cảm thấy từng đợt tê dại.
Bên tai vang lên âm thanh nghị luận “Ong ong”.
Tất cả mọi người nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi hất cằm nhìn thẳng vào Rose, từng câu từng chữ leng keng hữu lực mà nói: “Tôi muốn kiện cô xúi giục người khác cướp đồ của tôi!”
“Bùm” như sét đánh xuống, Rose chỉ cảm thấy đỉnh đầu đều bị bổ ra.