Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình dừng xe, nghiêng người ôm cô, Lăng Vi tựa vào đầu vai anh, mặt vùi vào hõm vai anh, nước mắt thấm ướt áo anh.
Diệp Đình bị nước mắt cô làm cho đau lòng, tim sắp vỡ đi.
“Đừng sợ, anh sẽ tìm ra người kia.”
Lăng Vi hít mũi nói: “Không biết tại sao, em cảm thấy anh ta như một người thân của em…”
“Người thân?” Diệp Đình nhíu mày, anh hôn trán cô, nói: “Anh tìm anh ta giúp em.”
Anh nổ máy, nhanh chóng đến bệnh viện, Diệp Đình xuống xe, đi vòng qua bên cô.
Anh đưa tay mở cửa, động tác cực nhẹ nhàng, ôm cô xuống xe.
Trên mặt Lăng Vi còn dính nước mắt, anh cúi người, khẽ hôn mặt cô: “Đau lắm không?”
“Không đau…” Lăng Vi ủy khuất sắp không khống chế được tâm tình mình.
Thật ra cánh tay chỉ rách chút da, cô ủy khuất, vô cùng ủy khuất. Không chỉ vì những chuyện xảy ra gần đây, mà nghĩ tới nhiều năm qua luôn cô độc… Làm gì, đều có một mình cô.
Ngón tay bị thương cũng không có ai hỏi. Té bể đầu cũng không có ai quan tâm. Chân chảy máu cũng không có ai đau lòng. Ngay cả dì cả tới cũng là hàng xóm nói cho cô kiến thức căn bản.
Thời gian lâu dài, cô hiểu được, có bị thương hay không, người có thể đau lòng thay bạn, chỉ có thể là chính bạn.
Ai cũng không muốn ủy khuất, nhưng muốn không ủy khuất, phải có bản lĩnh không bị ủy khuất.
Cho nên, từ năm 12 tuổi, bất kể bị thương nặng nhẹ, bệnh nặng hay cảm nhẹ, cô đều che giấu, không để bất kỳ ai nhìn thấy.
Một lần lại một lần, một mình cắn răng chịu đựng.
Thậm chí có một lần sốt cao, chú đi vùng khác, cô không có tiền đi bệnh viện, thiếu chút nữa sốt chết, vẫn là chính cô tìm sách về thuốc, nấu nước tỏi, lấy rượu cồn lau mình hơn nửa đêm mới hạ sốt.
Nghĩ tới đây, mũi Lăng Vi lại chua xót, nước mắt ào ạt.
“Nhớ tới khi còn nhỏ?” Diệp Đình cực kỳ đau lòng. Trong tròng mắt đen của anh cũng nổi lên hơi nước, anh nhìn mặt cô, biết cô không phải vì cánh tay bị đau.
Cô khổ sở trong lòng…
Câu này của anh đâm trúng cô, nước mắt lập tức như thủy triều. Cô khóc đến mức gương mặt đỏ bừng và lông mi dính đầy nước mắt trong suốt.
Ủy khuất hít mũi, cô quật cường cắn môi.
Bị anh nhìn ra tâm sự, có hơi lúng túng, người lớn như thế rồi, còn khóc không dừng được, thật mất mặt.
Diệp Đình đau lòng nhìn cô, ôn nhu hôn trán cô, nói: “Đừng nghĩ lung tung, đều qua rồi.”
Cô khẽ gật đầu, lại có hai giọt nước mắt chảy xuống. Diệp Đình cũng không ép hỏi cô nữa, chỉ ôn nhu ôm cô vào trong ngực.
Anh muốn ôm lấy cô thật chặt, nhưng sợ vết thương của cô đau, lại không dám dùng sức.
Chỉ lặp đi lặp lại bên tai cô: “Không sao, sau này có anh ở đây, không phải sợ. Có ủy khuất gì đều có thể nói với anh…”
Cô gật đầu, khóc quá đáng thương, tim Diệp Đình sắp nát.
Diệp Đình ôm cô đi vào phòng cấp cứu, hai tay anh rất mạnh mẽ, tựa như muốn nói cho cô, anh có thể tiếp nhận tất cả đau đớn của cô.
Lăng Vi vùi đầu vào hõm vai anh, nước mắt không ngừng được. Diệp Đình ôn nhu dùng gò má cà cô, ôn nhu vén tóc cô, ôn nhu hôn trán cô.
“Em không sao.” Lăng Vi hít mũi, cong môi cười.
Thật ra đây không phải chuyện chết người gì, nhưng cô không nhịn được, muốn khóc trong ngực anh.
Vui mừng biết bao vì có một người nguyện ý cho cô mượn bờ vai để dựa vào khóc.
Thật sự rất hạnh phúc, cũng rất may mắn.
May mắn có một người quan tâm bạn không yêu cầu hồi báo, đau lòng bạn, chăm sóc bạn… trong lòng Lăng Vi đầy cảm động.