Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bụng đói ăn quàng…
Diệp Đình như bị sét đánh tại chỗ.
Anh che miệng cô trêu ghẹo: “Dung ma ma, ngài cười như vậy, không biết còn tưởng ngài vừa đánh Tử Vi đất.”
Lăng Vi thật muốn cười lạc cả giọng, nén cười chọc lại anh: “Anh còn biết cả Dung ma ma? Còn biết cả Tử Vi? Không tệ nha, em nghĩ anh chỉ biết xem tin tức tài chính và kinh tế.”
Diệp Đình nói: “Sinh ra trong gia đình giàu có, sống cuộc sống lạc thú, không biết Dung ma ma thì thành cái gì chứ?”
Lăng Vi châm chọc anh: “Nhưng hình như anh lớn lên ở nước ngoài…”
Diệp Đình nói: “Dù sống tha hương nhưng vẫn khôn thay đổi được gốc rễ. Anh là người yêu nước đấy.”
“Haha…” Lăng Vi chủ động khen ngợi anh: “Đình Đình, anh thật tốt.”
Đình Đình… khóe miệng Diệp Đình giật giật.
Hai người lời qua tiếng lại độc mồm độc miệng cãi nhau ầm ĩ từ trong phòng tắm ra ngoài.
Lăng Vi ngồi đối diện đẩy đĩa đò ăn tới trước mặt anh.
Cô nhìn ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp liền đẩy cửa sổ ra… động tác dứt khoát.
Gió mát thổi vào, Lăng Vi vừa lòng gật đầu.
“Qua đây ngồi đi.” Cô ngồi xa như vậy Diệp Đình cực kì không vui. Lúc này thật muốn ôm cô vào lòng mà hôn, hận không thể đút cơm cho cô, hận không thể mỗi ngày tắm cho cô, hận không thể mỗi ngày hôn cô đến chết đi sống lại.
Anh đứng lên đi tới cạnh cô, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi: “Sau này chỗ này là chỗ ngồi của em, em phải giữ cho chắc đừng để cho người khác dành mất, biết chưa?”
Lăng Vi bĩu môi: “Ai mà hiếm lạ! Mau ăn cơm!”
Anh đặt cằm lên cổ cô, âm thanh nhàn nhạt vang lên lỗ tai cô: “Em đút cho anh.” Hơi thở của anh phun lên cổ cô, thật ngứa.
Lăng Vi lườm anh: “Anh không có tay sao?”
Diệp Đình khẽ hừ: “Đêm qua anh vất vả như vậy, em không định thưởng cho anh sao?”
“Anh vất vả chỗ nào chứ?” Lăng Vi đỏ mặt.
“Tắm rửa cho em, ôm em đi bệnh viện, vậy còn chưa đủ vất vả sao?”
“Vất vả vất vả!” Lăng Vi lấy một quả trứng bóc cho vào miệng của anh.
Diệp Đình nhấm nháp, cắn một cái cho một nửa quả còn lại vào miệng cô.
“Không cần.” cho tới giờ Lăng Vi chưa bao giờ ăn như vậy, đỏ bừng cả mặt, cô liều mạng trốn ra sau, Diệp Đình lại mạnh mẽ giữ đầu cô, đút nửa quả trứng còn lại vào miệng cô.
Lăng Vi che miệng ra sức trừng anh, anh nuốt trứng, cười cười: “Trứng không tệ, vừa mê vừa say giống như em vậy.” Anh vùi mặt vào cổ cô ra sức ngửi ngửi.
“Anh cầm tinh con chó sao…” Lăng Vi hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Tuy dần thích anh cũng từ từ xem mình là vợ anh nhưng mà… nghe anh nói như vậy, hành động như vậy, cô vẫn không nhịn được đỏ mặ.
Diệp Đình nhìn cô đỏ mặt liền cười, lại nhìn đôi mắt cô như hoa đào, quyến rũ vô cùng.
Trong mắt cô chỉ có mình anh.
Hít mùi hương trên người cô, lại hôn mấy cái trên cổ và ngực cô mới vừa ý buông cô ra.
Lăng Vi cắn môi trừng anh.
Diệp Đình cực kì thích bộ dạng xấu hổ này của cô và biểu tình bên ngoài bình tĩnh quyết đoán này của cô.
Anh hôn cô, cầm thìa đưa đến bên miệng cô: “Biểu hiện không tệ, thưởng cho em.”
Ngón tay anh chạm vào eo cô, cô không để ý vặn vẹo.
Sau đó liền cảm giác nhiệt độ trên người anh thẳng tắp cao lên.
Cô quay đầu.
Chỉ thấy trong mắt Diệp Đình… như có hai ngọn lửa đang bùng cháy.
“Đình Đình à, bình tĩnh, bình tĩnh… em là bệnh nhân đấy.” làm bộ vô tội nháy nháy mắt… lại nháy nháy…
Bàn tay nhỏ của cô đặt trước ngực anh, Diệp Đình cụp mắt, bất mãn sửa cho đúng: “Phải gọi là ông xã.”
“Ông xã Đình Đình…”
Khóe miệng Diệp Đình giật giật.
“Tiên sinh, phu nhân. Sở tiểu thư đến đây.”