Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình phẫn nộ nắm cổ áo Hoa Thiếu Kiền, trong mắt đầy lệ khí.
“Chúng tôi ly hôn? Anh nghe từ đâu? Tòa án không công nhận, cục dân chứng không lập hồ sơ, đơn ly hôn còn chưa ký, anh nghe từ đâu?” Diệp Đình nheo mắt: “Hoa Thiếu Kiền, thích một người không sai nhưng nhìn trộm cuộc sống riêng tư của người khác thì thật làm người ta ghê tởm.”
Hoa Thiếu Kiền khó chịu nhìn anh, tàn nhẫn nói: “Nếu ký tên rồi còn sợ người khác không biết sao? Muốn người khác không biết trừ khi mình không làm, Diệp Đình, mời anh tôn trọng cô ấy cũng tôn trọng tôi. Lúc anh có được cô ấy không biết quý trọng, hiện tại chia tay rồi mới biết sốt ruột, hối hận sao?”
“Chuyện của chúng tôi còn cần anh tới quản sao? Tôi đối với cô ấy có tốt hay không cô ấy còn rõ ràng hơn anh đấy.”
“Diệp Đình, nếu đã ly hôn thì để cho cô ấy được tự do đi. Anh trói buộc cô ấy như vậy không phải là việc quân tử nên làm.”
Rốt cuộc Lăng Vi cũng thở bình thường trở lại đột nhiên bụng đau: “Ừmm...” cô ôm bụng, cắn răng nói: “Đừng ầm ĩ nữa, đau quá...”
Hai người đang ầm ĩ túi bụi giống như sét đánh đồng thời quay lại liền thấy Lăng Vi co người thành một đoàn.
Diệp Đình hoảng sợ đi lại gần cô, Hoa Thiếu Kiền bật đèn sáng hơn liền thấy Lăng Vi ngồi trên giường, cả người đang lung lay.
Sắc mặt cô cực kì khó coi, khóe miệng nứt ra, phía dưới ga trải giường có vết máu.
“Tiểu Vi...” Diệp Đình như bị sét đánh: “Súc sinh kia làm tổn thương đến em sao?” Vừa rồi đèn yếu căn bản anh không phát hiện cô bị thương, anh tới đúng lúc, chân trước Jack bước chân vào biệt thự thì chân sau anh đã tới chẳng qua muốn dọn dẹp đám thuộc hạ bên ngoài nên trì hoãn chút thời gian. Anh không nghĩ tới cô lại bị thương căn bản không nghĩ tới phương diện khác.
Lúc này cả người Lăng Vi đổ mồ hôi, che bụng nằm trên giường.
Cả người đau mồ hôi lạnh chảy ròng.
Diệp Đình từ phẫn nộ biến thành nóng nảy, duỗi tay nắm tay cô, quần áo trên người cô ướt đẫm như vừa từ hầm băng đi ra. Diệp Đình gấp tới mức cầm ga giường bọc kĩ người cô.
Trong lòng đau xót.
Lăng Vi đau đớn phát run.
Lúc này Hoa Thiếu Kiền cũng vọt tới, Diệp Đình ngăn anh ta lại: “Đừng chạm vào cô ấy.”
“Diệp Đình, các người vừa ly hôn, anh cho rằng cô ấy còn muốn theo anh trở về sao?”
“Cô ấy không trở về cùng tôi chẳng lẽ trở về với anh? Tốt xấu gì tôi cũng là chồng trước của cô ấy, anh là cái gì của cô ấy? Bạn cũng chẳng tính.” Diệp Đình cường ngạnh bế Lăng Vi lên, chạy như điên ra ngoài. Lăng Vi gắt gao ôm cổ áo anh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không ngừng run rẩy.
Diệp Đình ôm cô, đau lòng như muốn nứt ra, giọng điệu lại phá lệ dịu dàng: “Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì hết, ông xã mang em về nhà.”
Dưới chân Diệp Đình như cơn gió gấp tới mức hai mắt đỏ lên, anh nhìn thấy máu từ trên đùi cô chảy xuống...
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sao lại đổ máu?” màu máu chói mặt như vậy, khóe mắt Diệp Đình như muốn nứt ra, sắc mặt trắng bệch, không biết cô bị thương ở đâu.
“Sao tay em lại lạnh như vậy?” Trên trán cô đều là mồ hôi, cả người đau mà phát run.
Diệp Đình như điên lao xuống lầu, chạy như bay vọt tới ô tô, hét với tài xế: “Mau lái xe.”
“Bác sĩ Từ, bác sĩ Từ...” xe vừa tiến vào biệt thự, Diệp Đình ôm cô xuống xe, bàn tay cô lạnh lẽo, bước chân Diệp Đình gấp gấp chạy như bay.
Lăng Vi lắc đầu, không biết nói gì đó, anh không nghe rõ chỉ lo chạy như điên.
Trong chốc lát bác sĩ Từ chạy tới khám bệnh cho cô.