Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Anh ta cầm đôi bàn tay nhỏ bé của cô, lăn qua lật lại nhìn nhìn, thật giống như đang tìm vết dao trên tay cô vậy.
Tìm nửa ngày, nhìn thấy mười ngón tay của cô bình an vô sự, không bị dao gọt trái cây cứa vào, lúc này sắc mặt của anh ta mới hòa hoãn lại. Nhưng trong giọng nói vẫn chứa bất mãn: “Sau này không cho em gọt táo cho người khác!”
“Ừm…” Trong đầu Lăng Vi nghĩ, không gọt táo, có thể gọt đồ khác? Trong lòng cô đang lấp liềm, liền nghe anh ta bổ sung: “Trái khác cũng không được! Dao kia sắc bén như vậy, nhỡ đâu cứa vào tay thì phải làm sao? Anh cũng không để em phải đụng đến dao, anh ta dựa vào cái gì?”
“…” Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mắt anh ta… thì ra không phải là ghen, anh ta là… không muốn cho cô làm việc sao?
Trong lòng Lăng Vi ấm áp, cô ôn nhu cười, nhẹ nhàng quay đến. Cô ôm lấy cánh tay anh ta, đầu gối lên bả vai, nhẹ nhàng nói một câu bên tai anh ta: “Được, anh nói như thế nào thì chính là như vậy…”
Cánh tay Diệp Đình cứng đờ.
Nhưng ngay sao đó, anh ta liền nắm tay cô.
Âm thanh của cô mềm mại như lông chim, ở trong ngực anh ta có chút không yên phận.
Cô chủ động đến gần, giọng nói ỷ lại, âm thanh ôn nhu của cô, ánh mắt mê luyến của cô, khiến thân thể của anh ta trong nháy mắt căng cứng lên.
Thái độ này của cô… là sao?
Diệp Đình đột nhiên nhiệt huyết sôi trào! Anh ta bước nhanh kéo cô đến bãi đậu xe, hôm nay anh ta lái một chiếc SUV bản hạn chế. Tạo hình rất bá đạo, phía trước trông giống như đầu con sư tử đang há to miệng vậy.
Đi đến trước cửa xe, cửa trước chưa mở, liền cấp bách kéo cô cửa sau, trực tiếp đẩy cô vàobên trong, anh ta cũng vào theo sao, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa xe, gương mặt tuấn tú của anh ta ép đến gần, cường thế áp đảo cô. Anh ta qua loa nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, tìm được môi cô, dùng sức mút. Trong lòng Lăng Vi căng thẳng, cảm giác vô cùng rõ ràng, cử động của anh ta khiến xe rung lên! Nhưng là, bãi đậu xe có quá nhiều người, người đến người đi, cô sao có thể không biết xấu hổ làm việc đó chứ… ở nhà bật đèn cô còn thấy xấu hổ nữa là…
Diệp Đình hôn cô triền miên mà mạnh mẽ, phát hiện cô không tập trung, bất mãn dừng lại ở cằm cô nói: “Nghĩ gì vậy?”
Đôi tay nhỏ bé của Lăng Vi nắm lấy cổ áo anh ta, cười cười nói: “Em lo lắng xe quá nhỏ, không đủ cho anh chơi đùa.”
Diệp Đình mút lấy môi cô, tà khí cười một tiếng: “Nếu như em thật sự nghĩ cho anh, toàn bộ bãi đậu xe tùy tiện cho em lăn lộn.”
Lăng Vi vội vàng ngậm miệng, Diệp Đình ra sức chiếm tiện nghi. Cho đến khi miệng bị hôn đến tê dại, anh ta mới để cô hô hấp. Anh ta chiếm đủ tiện nghi rồi, trong lòng lại trở nên buồn bã. Không biết lúc nào cô mới có thể thực sự tiếp nhận anh ta… Anh ta thật sự có chút không muốn chờ, bởi vì thật sự chờ không kịp. Lăng Vi rõ ràng cảm giác được tay anh ta mạnh mẽ nắm lấy bắp đùi cô, cô cố ý cười với anh ta nói: “Anh lại kích động, còn có thể lái xe không?”
Diệp Đình đen mặt dùng sức bóp một cái vào eo cô: “Nếu không em lái sao?”
“…” Lăng Vi lần nữa bị bóp trúng chỗ đau… đời này cô sợ nước, sợ xe, sợ tối…
Diệp Đình nhẫn nhịn, sau khi ổn định liền kéo cô xuống xe, sau đó để cô ngồi ở vị trí cạnh tài xế.
Lăng Vi nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái nói: “Vậy mà không có phóng viên theo dõi chúng ta…”
Diệp Đình lên xe, đóng cửa kín, giúp cô cài chặt dây an toàn, anh ta nhàn nhạt hừ một tiếng: “Em bị dọa đến nghiện rồi sao? Người ta một ngày không dọa đến em, em liền thấy không quen!”
Lăng Vi giơ tay lên bấm vào người anh ta một cái: “Nói gì vậy chứ? Hai chúng ta không thể dùng ngôn ngữ bình thường của loài người trao đổi sao?” Diệp Đình cười một tiếng: “Dĩ nhiên là có thể, nếu như em nguyện ý, chúng ta liền có thể tiếp tục đi sâu vào trao đổi phương thức sinh sôi của loài người.”
Lăng Vi mím môi, trợn mắt nhìn anh ta một cái! Sau đó, liền che miệng cười một tiếng, kéo lại đề tài nói: “Cũng đúng, lần đó cũng là một bài học, ai còn dám đến vuốt râu hùm của Diệp đại tổng tài chứ…” Vừa nói, tay nhỏ bé của cô còn làm bộ vuốt vuốt trước gương mặt tuấn tú của anh ta…
Diệp Đình bắt lấy tay cô, mặt đầy tà khí nhìn cô chăm chú nói: “Nếu em quả thực muốn vuốt vuốt, anh có một chỗ có thể thỏa mãn em.”
“…” Lăng Vi phát ngốc.
Mẹ nó a! Diệp đại tổng tài, sao anh có thể đen tối thế chứ?
Tiếp theo, anh ta liền nắm tay cô, mò xuống dưới đai lưng của anh ta, Lăng Vi giống như bị thiêu đốt, khuôn mặt quẫn bách đỏ bừng! Anh ta đùa cợt cười một tiếng, sau đó dùng sức đặt bàn tay của cô trên cánh tay mình, sau đó vén ống tay áo lên… Diệp Đình đùa dai liếc cô nói: “Lại không thuần khiết phải không? Em nói xem, một cô gái trẻ, lại nghĩ linh tinh như vậy là sao?” Anh ta vừa nói vừa cười: “Em xem một chút, anh chính là muốn em vén tay áo lên cho anh, em lại ngượng thành như vậy. Suy nghĩ cũng thật xấu xa!”
Lăng Vi che mặt, thật muốn gào lên một tiếng với anh ta: “Lăn ngay đi cho lão tử!”
Lăng Vi rút tay về, nhấn mở nhạc, liền nghe giọng nữ trong đài vui vẻ hát: “Vén a a, Vén a a, vén rồi vén rồi siết, vén rồi lại vén… vén rồi vén… vén rồi vén rồi siết…”
Lăng Vi hận không thể đập đầu vào tường! Người nói xem, một âm hưởng mà lại có thể hát đến hợp tình huống như vậy, có từng nhận thức được cảm thụ của ‘Lôi Tuấn’ rồi sao?
Rất nhanh liền đến cuối tuần.
Tiệc rượu ăn mừng được cử hành long trọng vào cuối tuần. Lăng Vi chính là nữ nhân vật chính, được nhà thiết kế Diệp Đình chọn cho bộ trang phục dạ tiệc lộng lẫy, cô mặc một chiếc váy dạ tiệc màu trắng, kiểu cách đơn giản, mặc vào đặc biệt tôn lên vóc dáng! Cao quý tao nhã, mà lại không mất đi vẻ phong tình. Tóc được búi gọn gàng lịch sự, càng làm nổi bật gương mặt tinh xảo của cô.
Diệp Đình mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen, đẹp trai khiến người khác nín thở! Lãnh khốc khiến người nhìn vào phát hoảng, Lăng Vi nhìn anh ta thật lâu không nỡ nháy mắt!
Anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cùng nhau đi đến buổi dạ tiệc.
Trong dạ tiệc ăn mừng, Louis ném ra hai chương trình nặng ký.
Thứ nhất, chính là Lăng Vi được trao tặng giải thưởng ‘Ý tưởng tốt nhất’.