Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạc Khinh Hàn gắt gao nhìn anh, anh thoải mái ngồi vào ghế mà cô vừa ngồi.
Mạc Khinh Hàn cảm thấy cả người cô nhưng đang tiếp xúc thân mật với anh, trời ạ… quá xấu hổ, quá túng quấn rồi…
Gương mặt cô đỏ bừng, cả người như điện giật, giật một phát đứng lên, nhỏ giọng nói với anh: “Cậu qua chỗ này đi.”
Diệp Thần xua tay nói không sao: “Em ngồi trong đó đi, cả ngày em bận rộn đủ thứ, ngồi bên trong thì mới không bị giáo viên phát hiện.”
Mạc Khinh Hàn càng đỏ mặt, mỗi ngày cô làm việc không nghiêm túc chỉ lo viết tiểu thuyết, quả thật ngồi bên trong càng dễ làm.
Cô yên lặng ngồi xuống, đột nhiên thấy anh dán mặt qua, anh nhét bánh trứng và trà sữa vào bàn học của cô, khuôn mặt tuấn tú dựa vào gần cô: “Hôm nay ăn mặc… rất xinh đẹp.”
Tất cả bạn học có không ít người nhìn bọn họ.
Nháy mắt Mạc Khinh Hàn cầm bản thảo che mặt mình lại.
Diệp Thần cười cười mở điện thoại xem chương trình y khoa.
Anh tự nhiên như vậy còn Mạc Khinh Hàn lại như ngồi trên bàn chông, Diệp Thần nhỏ giọng nói với cô: “Nhanh ăn bánh đi, còn nóng đó.”
Hiện tại là giờ tự học, cô nào dám ăn gì, đẩy đẩy đồ ăn trong bàn xấu hổ xoay mặc xoay người ra ngoài cửa sổ viết bản thảo.
Lúc này nữ sinh ngồi trước bàn Mạc Khinh Hàn căm giận trừng cô.
Nữ sinh này tức giận hừ một tiếng: “Đúng là hồ ly tinh, còn xem mình là nhà văn, còn đòi viết tiểu thuyết…”
Nữ sinh này là fan của Diệp Thần, nhìn tháy nam thần nhìn chằm chằm Mạc Khinh Hàn thì dấm chua bay đầy trời.
Bình thường Diệp Thần không nói chuyện với ai mà chỉ cười nói với Mạc Khinh Hàn… nói xem có phải cô ta là hồ ly tinh hay không?
Cô ta trừng Mạc Khinh Hàn, muốn gây khó dễ cho cô, giọng nói chua ngoa vang lên: “Mạc Khinh Hàn, cô xác định… cô viết tiểu thuyết có thể đọc nổi sao?” Ngô Tiêu Lỵ nhướn mày.
“haha…” Mạc Khinh Hàn cố ý cười lạnh, nhỏ giọng nói: “Là chữ thì đều có thể đọc, trừ khi cậu không biết chữ.”
Mạc Khinh Hàn nói không nhỏ, giờ tự học vô cùng yên tĩnh hơn nữa âm thanh của cô trong trẻo êm tai, giống như tiếng suối chảy róc rách, không ít nữ sinh ghen tỵ cô.
Một nữ sinh ngồi trước khác nghe cô nói chuyện cũng quay đầu nhìn cô một cái.
“Mạc Khinh Hàn, cậu thật giỏi, thi từ ca phú có thể hạ bút thành văn sao?” Cô gái nói chuyện là Lưu Nhất Hâm.
“À.. viết linh tinh ấy mà.” Mạc Khinh Hàn tiếp tục cúi đầu viết tiểu thuyết.
Ngô Tiêu Lỵ kia trừng mắt lạnh lùng trào phúng: “Chị gái à đừng đùa chứ, cô ngay cả văn cũng không biết viết còn viết tiểu thuyết? Cho rằng mình viết ra mấy thành ngữ thic có thể viết được tiểu thuyết hả? Đúng là hão huyền.”
Càng nói răng nanh càng cắn chặt, mùi giấm chua bay đầy trời.
Mạc Khinh Hàn chẳng thèm cùng loại người ghen tỵ này đấu võ mồm nên không để ý tới.
Cô đang viết đoạn mở đầu, nếu dừng lại sẽ rất dễ chặt đứt suy nghĩ.
Ngô Tiêu Lỵ thấy Mạc Khinh Hàn không trả lời mình cho rằng cô chột dạ, xí một tiếng: “Đừng nói tôi coi thường cô, nếu cô có thể viết tiểu thuyết thì tôi có thể ăn hết đám bản thảo này của cô.”
Mạc Khinh Hàn: “…”
Mạc Khinh Hàn nhìn cô ta, đột nhiên khóe môi quét xuống nụ cười xấu xa, cao giọng để cho tất cả các bạn học đều nghe thấy: “Ai không ăn thì chính là cháu trai.”
Ngô Tiêu Lỵ trừng mắt.
Mạc Khinh Hàn cười lạnh: “Đến lúc đó tôi mua cho cậu chai nước tránh cho cậu nghẹn chết.”
Ngô Tiêu Lỵ hừ một tiếng quay đầu lại.
Vừa quay đầu còn cố ý liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái, hận không thể gỡ tròng mắt xuống dán vào mặt anh.
Mạc Khinh Hàn cảm thấy buồn cười, lúc này cô mới phát hiện hơn 30 nữ sinh trong lớp, từng người từng người đều dán mắt lên người Diệp Thần.
Mối tình đầu của các cô gái nhỏ, bọn họ thường nhìn Diệp Thần mỉm cười, đương nhiên có người rụt rè chỉ dám lén nhìn sang.
Cũng có thể hiểu được…
Học sinh cấp 3 mà, thời đại này, nội hàm khí chất gì đó đều ném.
Diệp Thần người ta đẹp trai muốn chết, người thần đều phẫn, mấy cô bé kia không thích sao được. Mấy cô bé hơn mười mấy tuổi căn bản không thể nào chống cự được khuôn mặt tuấn tú này.
Huống hồ anh Thần của cô, khí chất đó… tuyệt đối có thể mê đảo muôn vàn thiếu nữ.
Anh còn bày ra biểu tình lãnh khốc, đám con gái kia không bị anh mê hoặc thần hồn điên đảo cũng không phải là nữ sinh bình thường.
Mỗi khi đến giờ học, bên ngoài hành lang lớp bọn họ tuyệt đối sẽ có đám nữ sinh vây quanh, bọn họ cười lớn muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, còn thường lén nhìn xung quanh anh.
Nhưng mà….
Tuy người thầm mến anh rất nhiều nhưng bọn họ cũng rất sợ anh, cho nên không mấy ai dám thổ lộ với anh. Thậm chí ngay cả nói chuyện với anh cũng không dám.
Trước kia mấy cô gái to gan đưa thư tình cho Lục Vũ Hiên và lớp trưởng Hứa Tuấn Khải thì hiện tại đều nhét thư tình cho Diệp Thần, chẳng qua Diệp Thần chẳng thèm đụng, trực tiếp để Mạc Khinh Hàn xử lý cho anh.
Mạc Khinh Hàn đang không vui, đột nhiên anh Thần đụng vào tay cô.
Cô kinh ngạc nhìn sang chỗ anh, hai mắt anh lấp lánh như viên bảo thạch, trong trẻo khiến người ta lay động.
“Đêm qua viết gì cho tôi xem nào.” Anh nhướn mày, ánh mắt mê người nhìn bản thảo của cô.
“Khụ khụ… khi đi học châu đầu ghé tai nhau.” Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải đột nhiên không vui lên tiếng.
Diệp Thần không để ý cậu ta, cầm tiểu thuyết của Mạc Khinh Hàn xem.
Mạc Khinh Hàn muốn giật lại nhưng quá nhiều bạn học đang nhìn cô, cô không muốn gây ra động tĩnh lớn.
Diệp Thần nhìn được hai dòng, vừa nhíu mày vừa cười: “Chữ viết này của em… giống như ruồi bò lên bánh, làm cho người ta xem…”
Mà muốn phun ra…
Anh sợ cô đánh chết anh nên ‘muốn phun ra’ cũng phải ép trở về.
Mạc Khinh Hàn nghiến răng nghiến lợi đoạt lại bản thảo.
Diệp Thần nói: “Mang qua đây tôi gõ lại giúp em.”
“?” cô không cần đọc, có gì mà đánh chứ.
Diệp Thần cầm bản thảo của cô đặt lên bàn sau đó… mở một trang word trên di động, sau đó một bàn phím ảo xuất hiện trên bàn của anh.
Mạc Khinh Hàn mở to mắt tới gần nhìn, các bạn học khác cũng thấy, không ít người ngểnh cổ xem.
Có người bát quái hỏi: “Đây là gì vậy?”
Diệp Thần nói: “Là bàn phím ảo.”
Nói xong thì không nói gì nữa, cẩn thận gõ lên bàn phím ảo, một lúc sau lưu lại bản thảo của cô vào máy.
“Đã gửi đi giúp em rồi.”
Tốc độ của Diệp Thần quá nhanh, giống như ở trên bàn phím… ngón tay anh gõ vô cùng đặc biệt làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Qúa nhanh rồi…” nhiều trang bản thảo như vậy lóc cóc một lúc liền xong.