Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y buông sách xuống, đi tới chỗ anh. Tiểu Bạch lập tức dùng tay che bản vẽ.
“Làm gì? Tại sao lại che lại?” Lạc Y dò xét, càng cảm giác không đúng!
“Anh đang vẽ cái gì? Có phải đang vẽ một con chó không? Cố ý chọc tức em sao?”
“Không có, không phải!” Cả người Tiểu Bạch cũng ngăn ở trước bản vẽ.
Lạc Y tức giận đẩy anh ra, Mặt Tiểu Bạch đột nhiên bạo đỏ!
Lạc Y đẩy anh, đi đến nhìn bản vẽ: “choáng váng...” Cái này, không vẽ chó.
Thật không có vẽ chó!
Anh vẽ là —— cô, còn... Vẽ rất đẹp...
Nhưng là, anh vẽ cô, nhưng tại sao không mặc quần áo?
Lạc Y giận đến muốn nạo anh!
Cô chỉ vào bức tranh trần truồng của mình, cắn răng hỏi anh: “Anh có nhìn thấy tận mắt không?”
Cô kéo quần áo ngủ của mình: “Đây là bộ đồ mới a? Anh không nhìn thấy à? A?! Quần áo thì sao? Quần áo vẽ đi đâu rồi?”
Tiểu Bạch mặt đầy vô tội nói: “Anh là bắt chước "Thái thản ni khắc số" (*),không phải Kiệt Khắc (**)vẽ "Quang đĩnh " (***) lộ ti sao?”
(*) Titanic (em đoán thôi)
(**) nam chính trong Titanic – Jack (đoán)
(***) nữ chính trong Titanic – Rose (đoán)
“Phốc ——” Lạc Y cười phun, con người này... Quang đĩnh, ngược lại là học được!
Lạc Y đưa tay vặn lỗ tai anh: “Anh tại sao không cái gì tốt một chút? Kiệt Khắc cuối cùng cũng chết, anh cũng muốn chết a? Còn không mau đi ngủ!”
Lạc Y gấp lại bức vẽ, vội vàng nhét vào trong cặp da khóa kỹ. Nếu để cho ba mẹ cô nhìn thấy, không biết là người dùng ánh mắt gì để nhìn bức tranh!
Tiểu Bạch bò vào chăn, bày ra bộ dáng”Phong tao”,“Cục cưng, mau tới đây, anh không đợi được nữa...”
Lạc Y nhìn bộ dáng ti tiện của anh, thật muốn đánh cho anh một trận.
Cô vừa mới nằm xuống, anh giống như điều tám móng ôm cô vào người.
“Vẫn là ôm vợ... Giống như ôm kẹo đường vừa ngọt lại vừa mềm.”
Lạc Y tắt đèn, Tiểu Bạch liền hừ hừ kỷ kỷ muốn cùng cô nghiên cứu quyển sách đam mỹ kia.
Lạc Y một cước đá văng anh, tiếp đến, đột nhiên nghe tiếng “Cót két” vừa vang lên từ giường đệm.
Tiểu Bạch xoay mình trở lại, tiếng “Cót két” lại vang lên.
Lạc Y vội vàng đè anh lại: “Anh chớ lộn xộn!” Âm thanh này... Để cho người khác nghe thấy, giống như không làm “nhi đồng”thì cũng là chuyện xấu gì nha?
Nhưng, thật ra bọn họ không có!
Tiểu Bạch không dám cử động, Lạc Y dời người một chút: “Cót két”...
“Ôi trời ơi!” Cái âm thanh này, cũng làm cho người khác suy nghĩ lung tung nha! Ba mẹ cô nhất định có thể nghe thấy!
Ban đêm yên tĩnh: “Cót két... Cót két...”
“Anh chớ lộn xộn!”
“Anh không có động! Anh không động nó cũng kêu!”
Lạc Y nổi giận: “Trước kia không như vậy...” Trong giây lát, cô liền nhớ tới, cô em họ của cô ở phòng này nửa học kỳ!
Đều do nha đầu thối đó, ngày ngày ở trên đệm nhẩy nhẩy, lò xo cũng bị cô làm cho buông ra, không thể không kêu mà!
Ôi trời! Lạc Y ngay lập tức sinh không thể yêu... Âm thanh phát ra từ cái đệm này thật giống như một bài hát: “Cót két” mãi không ngừng!
Rạng sáng ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, ba mẹ Lạc Y đã ra ngoài tản bộ.
Lạc Y vặn lỗ tai tiểu Bạch: “Đều do anh! Ba mẹ em cho tới bây giờ chưa bao giờ đi ra ngoài tản bộ vào buổi sáng! Bọn họ tối hôm qua nhất định là nghe thấy!”
Ô ô ô... Không còn mặt mũi nào gặp người!