Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tim Lạc Y đau đớn không thôi.
Trong lúc bất chợt hiểu được “Lòng như đao cắt”.
Tim cô rất đau, tựa như thật sự có người cầm một cây dao cắt tới cắt lui tim cô.
Cô ôm vai, người run rẩy, cửa sổ quá lạnh… Lạnh hơn chính là lòng đã lạnh cóng.
“Vào phòng đi.” Ba cô đứng cùng cô, đưa tay kéo cô.
Lạc Y lắc đầu. Chân cô cũng đã đứng tê rần nhưng cô không muốn động.
Điện thoại trong phòng khách lại reo, ba Lạc Y đi nghe điện thoại, ông bắt máy, bỗng nhiên gầm thét: “Bà già đáng chết! Xong chưa? Bà còn gọi tới, lão tử không khách sáo với bà!”
Ông quăng điện thoại!
Lạc Y bước chân chập chửng đi tới cửa. Mẹ cô dời cái ghế, ngồi ở cửa chặn.
Lạc Y đi tới cạnh mẹ cô, cô nói: “Xin mẹ tránh ra, con muốn đi tìm anh ấy.”
“Con nói gì? Con lặp lại lần nữa!”
Lạc Y dứt khoát cắn răng nói: “Con muốn đi tìm anh ấy! Con muốn ở bên anh ấy!”
Kỷ Mẫn và Kỷ Nhu đều chấn động!
Kỷ Mẫn đứng lên, bà kéo cái ghế ra, bà nói: “Nếu hôm nay con dám bước khỏi cái cửa này, thì con đừng trở về nữa!”
Lạc Y đưa tay vặn mở khóa cửa, cô bước hai chân đau tê dại, bước ra ngoài từng bước từng bước.
Cô vừa đi vừa nói: “Vậy mẹ cứ coi như không sinh ra con!”
Lạc Y nghẹn ngào, đỡ tay vịn cầu thang từ từ đi xuống.
Cô đi tới cửa hành lang, đau tê dại! Nhưng trong nháy mắt cô thấy Tiểu Bạch, không còn lo đau đớn gì nữa, cô lập tức nhào vào trong ngực Tiểu Bạch: “Chúng ta đi thôi. Em không muốn để cho anh ở đây bị sỉ nhục.”
Lạc Y ôm anh, cảm giác được anh bị đông cứng run lẩy bẩy.
Tiểu Bạch nâng cánh tay lạnh cóng lên ôm cô, Lạc Y vùi mặt vào ngực anh, nước mắt của cô rơi xuống cả người anh.
Cô kéo anh lên xe.
Toàn thân Tiểu Bạch cũng cóng đến cứng đờ, Lạc Y bước đi cũng đau tê dại, qua một lúc lâu, cô mới trở lại bình thường.
Cô chạy xe đến khách sạn gần đó.
Đặt một căn phòng, Lạc Y kéo Tiểu Bạch lên lầu hai. Hai người ngồi trong phòng, đều không nói lời nào.
Lạc Y ngồi dựa vào đầu giường, dưới ánh đèn lờ mờ, Tiểu Bạch thấy trong cặp mắt xinh đẹp của cô đầy đau đớn.
Anh ngồi bên cạnh cô, thân mật nắm tay cô. Cô giống như không có tri giác, không nói lời nào, cũng không động. Tiểu Bạch nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô.
Gần 11 giờ, anh giơ tay xoa gò má cô, kêu cô đi tắm.
Bọn họ luân phiên tắm, ôm nhau nằm xuống, nhưng ai cũng không nói gì.
Lạc Y gối lên cánh tay anh, không ngừng rơi nước mắt.
Tiểu Bạch vuốt mặt cô, lau từng giọt từng giọt nước mắt của cô.
Anh hôn khóe mắt dính đầy nước mắt của cô, anh muốn nói: “Đừng rời xa anh, đừng rời xa anh… Đừng rời xa anh.” Nhưng, anh không nói ra được.
Anh không thể nào yêu cầu cô vì anh mà ruồng bỏ ba mẹ mình, nhưng anh sẽ cố gắng chứng minh anh không phải đàn ông xấu giống như trong tưởng tượng của mẹ cô.
Anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng của cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Không được giận mẹ em, dì thật sự lo lắng cho em. Anh sẽ cho dì ấy nhận thức mới về anh. Chúng ta sẽ ở bên nhau, bảo bối… Tin tưởng anh.”
Ngón tay anh lau từng giọt nước mắt cô rơi xuống.