Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Văn phòng cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có âm thanh tí tách của đồng hồ.
Thời gian còn lại 3s.
Gấp gáp làm cho người ta hít thở không thông.
Lạc Y nhìn quản lý kho không ngừng rung đầu gối giống như lúc nào cũng có thể quỳ xuống với Tiểu Bạch.
Giám đốc tài vụ còn muốn chống chế nhưng mà quản lý kho nhìn thời gian còn sót lại mấy giây thì hỏng mất rồi.
Trên trán ông ta đều là mồ hôi, cả người run run nói: “Ông chủ à, là giám đốc tài vụ ép tôi làm. Ông ta nói công ty chúng ta bị thu mua, lúc giao nhận công việc mà thiếu sót hàng hóa thì sẽ không ai phát hiện.”
Lúc này Tiểu Bạch cầm di động trong tay, anh nhìn chằm chằm dãy số bên trên vẫn chưa xóa đi cũng không nói là sẽ xóa.
Tiểu Bạch nói với giám đốc tài vụ: “Ông ra ngoài trước đi.”
Trong đầu giám đốc tài vụ on gong, tv nhấn chuông để trợ lý cho người mang giám đốc tài vụ ra ngoài.
Lạc Y nhìn Tiểu Bạch, không nghĩ Tiểu Bạch giỏi như thế. Tách nhau ra hỏi, giám đốc tài vụ ở bên ngoài càng bị áp lực hơn, bởi vì ông ta không biết quản lý kho sẽ nói gì với ông chủ.
Giám đốc tài vụ bị mang ra ngoài, Tiểu Bạch lạnh nhạt nhìn quản lý kho.
Quản lý kho không nhịn được rùng mình: “Ông chủ à, tôi sai rồi, chúng tôi trộm hàng hóa mang ra bán được 500 vạn.”
Tiểu Bạch nhìn ông ta một cái: “Các người chia tiền còn biết chia cho phù hợp với thân phận của mình, hai người 250 vạn (đồ ngốc).”
Quản lý kho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ông ta quỳ xuống đất: “Ông chủ, tiền kia tôi chưa hề động tới, tất cả vẫn đang để đầu giường, tôi lập tức trả lại cho công ty.”
Ông ta vừa nói vừa nhìn lại bản thân đổ đầy mồ hôi giống như mưa tí tách rơi xuống.
Tiểu Bạch không tỏ thái độ gì, để thư kí mang quản lý kho đi sau đó để giám đốc tài vụ đi vào.
Giám đốc tài vụ kia chẳng dám nói dấu nửa câu bởi vì sợ quản lý kho đã trúng chiêu... nếu tiện nhân kia khai nhận hết sự thật thì ông ta nói dối nữa thì đúng là chữ ‘chết’ viết như thế nào cũng không biết.
Giám đốc tài vụ run run nói: “Lúc công ty chuyển giao, tôi và quản lý kho làm giả sổ sách, cầm một đám hàng hóa ra ngoài bán 500 vạn... tiền tôi nhận một phần nhưng mà tôi...”
Tiểu Bạch nói: “Cầm một đám hàng hóa là ý gì? Khái niệm lấy và trộm ông vẫn không hiểu được sao? Cần tôi mang từ điển đến cho ông không?”
Nháy mắt giám đốc tài vụ lạnh cả người.
Lúc này Tiểu Bạch ấn chuông: “Mang quản lý kho đi vào.”
Quản lý kho sợ tới mức sắp són ra quần rồi nhưng giám đốc tài vụ vẫn còn cứng mồm.
Giám đốc tài vụ hoảng sợ ngước mắt nhìn lén ông chủ, ông ta thấy ông chủ mở di động, ông ra run run nói: “Căn cứ luật kế toán điều 40, người làm báo cáo tài vụ giả, làm giả sổ sách, lợi dụng chức vụ làm trái quy định pháp luật, bị thu lại chứng nhận hành nghề kế toán, ông chủ, tiền còn đó, cậu lấy lại và hủy chứng nhận của tôi là được, thả cho tôi một con ngựa đi...”