Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng lúc này, Lạc Y đột nhiên quay đầu nhìn anh nói: “Anh còn không mau lại đây, em thích dùng mỹ phẩm dưỡng da, mặc dù tôi không trang điểm, nhưng là dưỡng da vẫn nên.”
Tiểu Bạch cúi đầu, chỉ thấy cô ở bồn rửa tay loay hoay với một đống đồ trang điểm.
“...” Tay Tiểu Bạch còn dừng lại ở ngang hông Lạc Y, nhưng những lời này của cô, làm cho anh không có cách nào ôm xuống.
Tiểu Bạch muốn điên lên, tại sao nam nhân và nữ nhân hiểu khái niệm quen thuộc... Lại khác biệt lớn như vậy?
“Nhớ không?” Lạc Y hỏi anh.
Tiểu Bạch gật đầu: “Nhớ.” Trong lòng bồi thêm một câu: “Nhớ... Mới là lạ.” Anh vừa nghĩ, vừa nói: “Anh để điện thoại xuống, sau này có cơ hội, anh mua cho em.”
Lạc Y nhìn anh cười, nói: “Không cần, em không phải là muốn anh mua cho em. Anh không phải nói muốn chúng ta hiểu nhau hơn. Mỗi ngày chúng ta để cho đối phương hiểu nhau hơn một chút xíu đi. Bây giờ, đổi lại là anh. Anh có cái gì muốn cho em quen thuộc? Ví dụ như, sinh nhật của anh, còn có thích xem tạp chí gì? Hoặc là thích nghe cái gì? A... Đúng, anh thích nghe bài gì.”
Cô vừa nói, vừa ‘hừ’ đứng lên.
Tiểu Bạch dựa tường nhìn cô, đột nhiên anh nói: “Hôm nay anh muốn cho em quen thuộc chuyện này, có chút phiền toái, bởi vì anh cần em giúp anh cởi quần áo xuống trước.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y lập tức đỏ thấu. Tiểu Bạch cảm giác Lạc Y đang xấu hổ, Anh cười nói: “Nhanh nhanh giúp anh cởi nút áo.”
Lạc Y nhíu mày, cắn chặc môi, cực kỳ khó xử đưa tay. Tiểu Bạch bắt lấy tay cô, đè ở ở ngực anh.
“Cởi mau mau a.” Anh lên tiếng thúc giục cô.
Lạc Y hít sâu một hơi, cô cảm giác cả người nóng lên, nhưng vẫn nhắm mắt, giúp anh cởi nút áo.
Tiểu Bạch rất hài lòng với nét mặt bây giờ của cô, vừa xấu hổ vừa lúng túng, bộ dạng cắn chặc môi nhỏ của cô thật câu dẫn người đối diện...
Hô hấp Tiểu Bạch cũng rối loạn, áo sơ mi của anh hoàn toàn rộng mở, Lạc Y nhìn chằm chằm cơ ngực rắng chắc của anh, còn có cơ bụng, cô cố ý cười nhàn nhạt hỏi anh: “Chúng ta trước quen thuộc chỗ này sao?”
Tiểu Bạch bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từ cơ bụng trượt lên một đường. Anh đang thưởng thức gương mặt đẹp của cô đang hồng lên vì xấu hổ, đột nhiên... Anh xấu xa cười một tiếng, cực kỳ mị hoặc nói ở bên tai cô: “Chúng ta quen thuộc một chút sợi dây chuyền của anh, được làm từ đá phỷ thúy xanh, cực kỳ giá trị.”
“ *** kiếp”! Lạc Y muốn tát cho anh một cái! Không tệ, không tệ, tiểu tử này còn ăn miếng trả miếng!
Ánh mắt Lạc Y vòng vo chuyển, cô nâng lên một chân nói: “Anh xem, tôi thích đôi giày này.”
Tiểu Bạch chỉ đai lưng của mình, nói: “Anh thích đai lưng này.”
Lạc Y tỏ ra vẻ “Thì ra là như vậy “. Cô kéo dây khóa quần ra, cho anh nhìn lên nhãn hiệu, cô nói: “Là An Cát Lệ Na, thù lệ thay mặt nói.”
Tiểu Bạch cởi dây nịt của mình ra, cho cô nhìn quần tam giác của mình, đắc ý nói: “Đúng lúc là chồng em thay mặt nói.”
“Phốc ——” Lạc Y cười thảm, cô đột nhiên chỉ quần tam giác của Tiểu Bạch nói: “Ai? Anh mua quần này lúc chủ quán còn tặng bong bóng sao? Tại sao bên trong lại phồng to như vậy?”
“Phốc ——” lúc này đến lượt Tiểu Bạch không còn gì để nói, anh đẩy tay cô ra phía ngoài: “Hay là em đi ra ngoài đi!”
Cùng cô so đo cái này, anh thật không so được!
Để cho người ta nói mấy câu, làm cho hỏng bét cả công sức, anh còn dự định cùng cô tìm hiểu nhau nửa năm sau đó tiến hành tiếp xúc tay chân!
Kết quả... Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt, trong đầu nghĩ: “Em không muốn cùng tôi ngủ thì thôi, còn biến tôi thành trò cười a...”
Mặc dù, anh là quân tử, nhưng dù sao cũng là con nhà gia môn!
Lạc Y ở bên ngoài đã muốn cười tắt thở, Tiểu Bạch thật dễ thương nha! Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng là... Cô tại sao lại muốn giày vò anh?
Đột nhiên cô có chút không hiểu rõ tại sao mình muốn làm như vậy? Chẳng lẽ chính là muốn thử nhân phẩm của anh? Không cần chứ? Anh bị dược vật hành hạ mạnh như vậy, cũng cố nén không dở trò với cô, chuyện này cô có cần phải khảo sát nữa không?
Lạc Y trong giây lát phát hiện, thật ra thì... Cô chính là muốn cùng Tiểu Bạch từng bước phát triểnh nhanh một chút sao?
Ôi trời ơi! Lạc Y lúc này mới phát hiện, cô lại là kiểu phụ nữ như vậy?