Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y nhìn chằm chằm vào anh ta, nói: “Em thích người đàn ông có trách nhiệm.”
Tiểu Bạch hít thật sâu, anh ta thật sự muốn cười phá lên, bởi vì trong lòng anh ta đang vui muốn chết đi được! Lạc Y đang khen anh ta có trách nhiệm sao? Khụ—— nghiêm túc nghiêm túc!
Tiểu Bạch nín cười, làm ra vẻ nghiêm túc. Nhưng làm thế nào anh ta cũng không nghiêm túc được, anh ta xoay người, quay mặt ra phía cửa, che mặt cười trộm.
Cười một lúc, anh ta cố nhịn cười xoay người lại, hỏi Lạc Y: “Còn muốn thử lực hồng hoang không?”
Anh ta thấy mặt của Lạc Y, lập tức đỏ bừng lên, cô ấy cong môi, trừng mắt nhìn anh ta. Không phải là kiểu trừng tàn bao, mà giống như trừng yêu, ánh nhìn mang theo dòng suối ấm áp mềm mại.
Tiểu Bạch rất muốn xông lên ôm lấy cô ấy, nhưng anh ta phát hiện ra mình lại không di chuyển nửa bước. Anh đứng yên tại chỗ, biểu tình trên mặt như đang rất buồn cười, nhưng lại cố nén không để cho mình bật cười, biểu hiện này của anh ta làm Lạc Y cảm thấy anh ta rất đáng yêu.
Lạc y thu dọn xong đồ đạc, xách túi nhỏ đi về phía anh ta.
Cô ấy nói: “Sao anh thích đánh người vậy?”
Tiểu Bạch nói: “Không... anh sẽ không đánh em. Anh chỉ đánh những người thiếu đòn.”
Thật ra thì, chủ yếu là anh ta muốn thể hiện mình không hề yếu đuối ở trước mặt Lạc Y. Suy nghĩ này, rất ngây thơ đúng không?
Có lẽ vậy... Tiểu Bạch không giải thích.
Lạc Y xách đồ, đi tới bên cạnh anh ta. Cô ấy đưa tay ôm lấy tay anh ta nói: “Anh còn không đi thay quần áo? Không phải anh muốn xuất viện sao?”
Tiểu Bạch nhìn vào bộ đồng phục bệnh nhân trên người mình, Lạc Y lại nói: “Em giúp anh thay quần áo.”
Lúc cô ấy nói chuyện, trong lời nói mang theo ý cười trêu ghẹo, bởi vì ngày hôm đó, anh ta cũng đã nói như vậy. Anh ta nói là anh ta giúp cô ấy thay quần áo.
Tiểu Bạch “A” lên, vừa gật đầu, vừa hỏi cô ấy: “Có nhìn trộm hay không? Em mở to mắt giúp anh thay? Hay là nhắm mắt lại giúp anh thay?”
Mặt của Lạc Y lại bắt đầu ấm lên, như nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt của cô ấy càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ. Cô ấy nói: “Mở to mắt thay! Em có thể nhìn thấy tất cả! Thế nào?”
Tiểu Bạch bật cười, thì thầm hỏi ở bên tai cô ấy: “Đẹp mắt không?”
Lạc Y thật sự xấu hổ muốn chết, cô ấy cố tình hất cằm, ngạo kiều nói: “Cũng không phải là nhìn lầu đầu tiên! Bà đây cũng đã sờ qua rồi đấy.”
Lúc này, đổi lại là tiểu Bạch không được tự nhiên.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta cũng dần nóng lên, cô gái này quá hoang dã!
“Đi thay quần áo nhanh lên!” Lạc Y thúc giục anh ta.
Tiểu Bạch đứng yên không động đậy, Lạc Y nhìn về phía anh ta. Đột nhiên —— tiểu Bạch ôm lấy cô: “Bịch”, anh ta xoay người áp cô ấy đến trên tường, cả người Lạc Y đều dựa sát vào tường, phía trước mặt là anh ta, anh ta áp sát người cô ấy, ngay cả một kẽ hở cũng không để lại cho cô. Hô hấp của Lạc Y dần trở nên loạn nhịp, rồi cô thấy đôi môi của tiểu Bạch dán tới.
“Oh...” Anh ta che lấy miệng cô ấy bằng một nụ hôn sâu, rồi anh ta ôm chặt lấy cô ấy, như sợ cô ấy chạy mất. Đầu óc của Lạc Y trở nên trống rỗng, cô cảm nhậ được tiểu Bạch đang không che giấu được sự phấn khích của mình, cuồng nhiệt hôn cô ấy, hôn cô ấy tới khi đầu óc quay cuồng mới buông cô ấy ra.
Trong lúc hoảng hốt, Lạc Y cảm thấy tiểu Bạch như thay đổi thành một người khác, vừa khốc, lại còn không giống như dáng vẻ cợt nhả lúc trước.
Cô ấy sắp không thở được, tiểu Bạch mới buông cô ấy ra, chăm chú nhìn vào đôi môi hơi sưng lên của cô ấy.
Cô ấy cắn môi dưới, đỏ bừng mặt nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt của anh ta trở nên mơ hồ, càng ngày càng mê say, anh ta đặc biệt không thể chịu nổi biểu tình này của cô ấy, anh ta sâu thật hơi, đột nhiên, lại dán mặt tới. Lạc Y nhắm mắt lại, cảm thụ sự phấn khích khi cắn môi cô của anh ta.
Đến lúc bọn họ xuất viện, đến lúc lên xe, cho đến lúc trở về biệt thự, cô ấy đều mơ mơ màng màng trong nụ hôn của anh ta.
Mở cửa biệt thự ra, tiểu Bạch trực tiếp ôm ngang cô ấy lên. Không chờ lên tầng hai, anh ta đã trực tiếp áp đảo cô ấy ở trên ghế sa lon trong phòng khách.
Lạc Y đẩy anh ta ra: “Có thể đi tắm trước hay không?”
Tiểu Bạch nhanh chóng nắm bắt được thông tin quan trọng trong lời nói của cô ấy... cô ấy đang phát ra lời mời với anh ta?