Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc Lạc Y đi ra, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông đang đỏ bừng mặt, lấy tay che bụng, lăn qua lăn lại, anh ta đau đến nỗi gân xanh giật liên hồi.
Tiểu Bạch lại muốn nhấc chân đạp anh ta, Henry còn chưa biết nữ giúp việc bị bắt, đã khai anh ta ra.
Henry đưa tay giữ lấy chân của tiểu Bạch, tiểu Bạch quăng một xấp ảnh vào trên mặt anh ta, đều là hình ảnh nữ giúp việc đó khai Henry ra.
Tiểu Bạch cố nén lửa giận, trách mắng: “Đừng có dùng mấy chiêu mày chuyên dùng để chơi phụ nữ lên trên người chú! Chú cảm thấy rất kinh tởm!”
Sắc mặt của tiểu Bạch cực kém! Khuôn mặt vốn đẹp trai, nhìn giống như đáy nồi bị nung đỏ! Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong mắt anh ta.
Lúc này Henry mới hoảng hốt hiểu ra, có vẻ như mình đã phạm vào sai lầm lớn? Anh ta nhìn mấy bức ảnh kia, sắc mặt càng đen hơn mấy phần.
Cái bà già kia, bảo bà ta làm chuyện đơn giản đến vậy, mà bà ta cũng làm không xong!
Henry ném mấy bức ảnh xuống, từ từ cong eo đứng lên, đầy mặt thống khổ nói với tiểu Bạch: “Cháu chỉ muốn tốt cho chú mà thôi... Chú nhìn lại mình xem, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, ngay cả phụ nữ cũng chưa từng chạm qua. Nếu cháu không giúp chú, vậy lúc nào chú mới có thể kết hôn?”
Tiểu Bạch trợn mắt nhìn anh ta, tức giận nói: “Mày vì chú? Chứ không phải là vì số tài sản của mình? Chú không kết hôn, cả đời này mày cũng không lấy được quyền thừa kế. Chú không có con, cả đời này mày và Louis đều sẽ không có gì ăn! Mày thật sự vì chú? Cho dù mày muốn tốt cho chú, sao lại không dùng phương pháp khác giúp chú? Mày lại dùng cái thủ đoạn hạng ba này để đối phó với chú mày?”
Henry ôm vẻ mặt đau khổ, nói: “Cháu không biết phương pháp nào khác mà...”
Tiểu Bạch thiếu chút nữa thở ra lửa, quả thật! Cái thằng háo sắc Henry này, ngoài cho phụ nữ dùng thuốc ra, thì đúng là không biết làm cách nào khác.
Mấy người phụ nữ tham tiền của anh ta, dĩ nhiên sẽ chủ động nhào tới tìm anh ta. Nhưng cũng có những người phụ nữ anh ta không giải quyết được. Henry chơi phụ nữ làm thú vui, nào có kiên nhẫn làm phụ nữ vui vẻ, ngoài thay người yêu như thay áo, anh ta chẳng biết làm cái gì. Còn tự xưng “Tình thánh” nữa chứ, hừ, tiểu Bạch nhìn anh ta giống như “Cẩu thừa”!
Ngay cả đạp, tiểu Bạch cũng lười đạp, anh ta kéo tay Lạc Y nói: “Bây giờ chúng ta đi làm thủ tục xuất viện, ở bệnh viện khó chịu lắm.”
“ Ừ!” Lạc Y gật đầu, trở về phòng bệnh thu dọn đồ đạc giúp anh ta.
Tiểu Bạch đi tìm y tá, bởi vì trợ lý đã trở về công ty chủ trì cuộc họp giúp anh ta, vì vậy trợ lý của anh ta không ở chỗ này.
Henry dựa vào tường đứng dậy, rất lâu sau anh ta mới tỉnh lại. Mấy y tá đi qua chỗ này đều dùng ánh mắt khác thường quan sát anh ta. Henry giả vờ như đang ngắm phong cảnh ở trong hành lang, mặc dù mấy y tá này đều không nhận ra anh ta, nhưng anh ta cũng không muốn để cho người ta biết mình vừa mới bị đạp trúng bộ phận quan trọng.
Sau khi mấy y tá đi qua, Henry xoa xoa bụng, mở cửa phòng bệnh ra thò đầu vào nhìn. Vừa rồi, anh ta bị tiểu Bạch làm cho đau đến chết đi sống lại, nên chưa kịp nhìn kỹ cô gái tên Lạc Y này có vẻ ngoài ra sao.
Henry dựa ở cửa, chăm chú nhìn Lạc Y. Lúc này, Lạc Y đang đưa lưng về phía anh ta. Cô gái này lắc đầu, mái tóc vừa dài vừa thẳng xõa từ vai phải ra sau lưng. Henry nhìn chằm chằm vào búng lưng của cô ấy, cảm thấy vóc người của cô ấy khá đẹp! Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng lịch sự tao nhã, vạt áo sơ mi đặt dắt ở trong cạp váy màu xanh đậm. Vòng eo thon gọn, chiếc mông cong hoàn mỹ, thật sự rất đẹp!
Cho dù Henry đã đi qua biết bao bụi hoa, anh ta cũng ít khi gặp được phụ nữ có vóc người đẹp thế này.
Henry cảm thấy tò mò, khuôn mặt của người phụ nữ này, có xứng với vóc người đẹp thế này không?
Henry cố tình gõ cửa, Lạc Y cho rằng tiểu Bạch trở lại, cô ấy từ từ quay đầu nhìn về phía cửa.
Ánh mắt của Lạc Y rất sắc bén, ánh mắt của cô ấy, thiếu chút nữa làm cho Henry run rẩy.
Anh ta vẫn cho rằng người phụ nữ tên là Lạc Y này… rất xấu xí!
Không ngờ răng, lại... Đẹp đến vậy?! Có khí chất đến vậy! Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp cực kỳ có thần, hàng lông mi dài vừa lay động, đã có thể làm anh ta ngã nhào.
Henry nhìn chằm chằm vào cô ấy. Cô cái này rõ ràng hơi thiếu kiên nhẫn, đôi môi xinh đẹp của cô ấy mím chặt lại, để lộ ra cảm xúc của cô ấy.
Henry nhìn không dời mắt đi được, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Y, một cô gái thiên tư tuyệt sắc như vậy, tiểu Bạch lại... chưa ra tay? Lượng thuốc lớn đến vậy cơ mà! Sao tiểu Bạch có thể nhịn được?
Henry chỉ cảm thấy thế giới này thật huyền ảo!
người đẹp như vậy, tiểu Bạch còn chưa ra tay, là chờ anh ta đến sao?