Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện trường hôn lễ của Tiểu Bát và Tiểu Kỳ vô cùng náo nhiệt.
Có rât nhiều bạn bè thân thích đến tham gia, đám người ồn ào huyên náo.
Từng người có đôi có cặp khoe khoang ân ái trước mặt Lạc Y. Mọi người đều đã kết hôn, chỉ có mình cô là chó độc thân!
Lạc Y cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vương Tử Âm: “Tên nhóc thối này! Chẳng phải nói chờ tôi rồi sao!”
Lúc trước cô còn có bạn, giờ tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía cô...
Vương Tử Âm và Vương Tử Kỳ uống rượu giao bôi.
Bầu không khí càng thêm nóng.
Lúc mời rượu đám người, Tiểu Kỳ hơi thất thần. Mặc dù đã cử hành hôn lễ, nhưng Tiểu Kỳ rất lo lắng... Sau này cô và Tử Âm nên làm gì giờ? Cô đã từ chức rồi...
Mặc dù cái giá rất lớn, nhưng cô không hối hận. Nếu không phải lần này cô từ chức chạy về, nói không chừng Tử Âm đã đi theo Lạc Y rồi.
Lạc Y tốt như vậy, ai mà không thích nha... Nếu không phải lần này cô đuổi theo, nói không chừng hai người họ sẽ không tách ra.
“Sao mà rầu rĩ không vui vậy?” tiếng Vương Tử Âm vang lên bên tai cô: “Vẻ mặt lúc này của em, rất dễ khiến anh hiểu lầm là em không muốn kết hôn với anh...”
Nếu không phải đã hiểu tâm ý của cô, không chừng anh sẽ nghĩ thế thật.
Tiểu Kỳ vội khoát tay nói: “Không phải không phải! Em đang nghĩ... qua bốn tháng này thì phải làm gì giờ? Em đã từ chức, sau này, em và anh chắc chắn là... bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều...”
“Đồ ngốc.” Vương Tử Âm đưa tay nhéo mặt cô, anh lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Chính em tự hỏi xem, đơn từ chức của em cấp trên đã phê chưa. Em coi anh là gì vậy? Em cho rằng anh sẽ cam lòng tách ra với em?”
Tiểu Kỳ sửng sốt, thấy anh ấn số giám đốc căn cứ...
Lúc đầu dây được kết nối, Vương Tử Âm nói: “Giám đốc, lát nữa cháu sẽ gửi cho chú video hôn lễ của cháu và Tiểu Kỳ.”
“Được được, hai cháu cố gắng hưởng thụ tuàn trăng mật đi, rồi nhanh chóng trở về! Tốt nhất đừng đi tận bốn tháng, sức khỏe cha mẹ cháu tốt hơn thì hãy trở lại nhé, chỗ này không rời cháu được.”
Vương Tử Kỳ che môi, kích động nói: “Cảm ơn giám đốc, bọn cháu sẽ nhanh chóng trở về.”
“Được rồi, chúc hai đứa tân hôn hạnh phúc, chờ hai đứa về, căn cứ chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng cho hai đứa, chú sẽ cho hai đứa bao lì xì lớn!”
“Cảm ơn chú ạ!” Vương Tử Kỳ lau khóe mắt, hít mũi.
Vương Tử Âm đưa tay giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp lã chã chực khóc của cô, cô ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp với anh.
Chồng à... có anh, thật tốt.
May mắn, chúng ta không bỏ lỡ nhau, trong ngàn vạn người, không sớm một bước, cũng không trễ một bước.
Lúc tuổi trẻ ngây ngô, chúng ta giày vò lẫn nhau, lại không hề từ bỏ.
Bởi vì chúng ta không nỡ, bởi vì không thể buông tay được. Bởi vì chúng ta đã yêu đối phương quá nhiều. Bao nhiêu người thầm mến thành thương, em và anh, lại may mắn có thể cầm tay bước tiếp.
May mắn, tuổi trẻ khinh cuồng hồi trước, biến thành tình yêu nồng cháy.
Anh yêu,
Đã gặp thì đừng tùy tiện buông tay,
Duyên phận không dễ có được,
Em sẽ trân trọng. Em biết, anh cũng vậy.
Lúc này, Lôi Tuấn đột nhiên gào lên: “Hôn đi! Hôn đi!”
- ----------------------------