Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Tử trong lòng cháy sạch khó chịu.
Anh cũng không hiểu rõ! Tại sao kiểu tính cách cô gái này lại làm cho anh nhớ mãi không quên?
Chứng kiến cô bị bệnh nửa năm, thật rất khó chịu. Nhưng là, anh chắc chắn anh là ghét cô. Cho nên, không thèm nghĩ về cô nương này nữa, mỗi ngày chịu đựng, chịu đựng đến lồng ngực đều muốn nổ tung...
Anh cũng không biết mình mắc trúng gió độc gì, đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn ngắn. Bởi vì, mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ bị bệnh của cô, thật là hành hạ anh muốn chết...
Anh không nhịn được, viết một tin nhắn ngắn. Từ ngày đó bắt đầu, cô tựa hồ lại sống đến giờ. Nhưng là tính tình của cô cũng thay đổi, làm chuyện gì đều giống như không quan tâm dáng vẻ.
Nói chuyện khí thế cũng yếu đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt cũng không giống trước kia, mặt mày ủ dột.
Thật giống như một ông lão già nua nhìn thấu sự đời.
Anh nhìn dáng vẻ này của cô, thấy khó chịu thế nào! Thấy làm sao không được tự nhiên!
Anh phải nói cho cô! Lúc ấy, anh ôm cái ý nghĩ này, đi tìm cô, nói bổ túc cho cô học thêm.
Biểu tình của cô lúc ấy, anh bây giờ suy nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười. Thật giống như anh đang thiếu tiền!
Nghĩ tới đây, ngực lại bắt đầu nhói! Anh chủ động dạy thêm cho cô, vốn cho như vậy có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút, không đúng có thể phát hiện ưu điểm của đối phương, nói không chừng có thể chứng minh mình thích cô nương này.
Nếu không, làm gì lại muốn người ta.
Nhưng là, cái cô nương này! Anh nghiếng răng nghiến lợi, tại sao cô lại sợ anh như sợ quỷ, anh tới gần cô một chút, cô liền run run...
Cách cô còn có nửa mét xa đâu, cô giống như bị lửa thiêu mông, bên trái nữu nữu, bên phải nữu nữu, thật giống như anh cầm bật lửa đốt cô a.
Có một lần, anh ở cửa phòng học, nghe được trong phòng học có một nữ sinh nói: “Người đàn bà Vương Tử Kỳ này, tâm cơ cũng quá sâu đi! Cô ta dụ dỗ "Tiểu vương tử" có phải không? "Tiểu vương tử" bây giờ chỉ tìm cô làm thí nghiệm, giúp cô ta học thêm! Bọn họ có phải sống chung rồi hay không?”
Vương Tử nghe xong lời này, đột nhiên cảm giác trong lòng một trận ngọt ngào. Nguyên lai, mọi người đều biết anh muốn cùng ở chung một chỗ với cô? Có phải đã đến lúc bày tỏ rồi hay không?
Nhưng là, lúc này đột nhiên Vương Tử Kỳ từ cửa sổ bên kia nhảy ra nói: “Kéo xuống! Kéo xuống! Tha tôi, được không? Tôi và anh ta, làm sao có thể? Các cô đang suy nghĩ gì thế?”
Vương Tử không có đến lớp, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên anh cúp cua. Trong lòng quá khó chịu...
Cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình là ghét cô nhiều hơn một chút, hay là thích cô nhiều hơn một chút.