Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bớt cùng ông ta nói nhảm, để cho ông ta dẫn chúng ta đi đến căn cứ hút máu!”
Lôi Tuấn đưa tay, túm lấy cổ áo Lão Hắc, xách lão lên.
“Dẫn đường cho chúng ta, nếu không, đến lúc độc dược phát tác, ông sẽ phải chịu cảm giác đau đớn như hàng ngàn con kiến bò cắn khắp người ông!”
Lão Hắc đột nhiên kích động gầm thét: “Nơi đó, là ai cũng có thể đến sao? Rừng lớn như vậy! Lão tử không có người dẫn đường, căn bản không thể đến được!”
Ông ta đột nhiên nhìn xung quanh chỉ một cái, hét: “Lão tử đối với cánh rừng này còn tương đối quen thuộc, đi về phía trước nữa, Lão tử cũng không biết nên con đường nào!”
Tiểu phiên dịch rất sợ những người này u mê không tỉnh đi vào trong rừng sâu, vội vàng thêm dầu thêm mỡ nói cho một tràng.
Anh ta so đo nói: “Lão Hắc không biết đường, xa nhất ông ấy cũng chỉ dẫn được đến đây! Rừng mưa nhiệt đới rất kinh khủng, quái thú, dã thú gì đều có! Cuộc sống ở đây các người không quen, lỡ may bị độc trùng cắn, chết thế nào cũng không biết. Đừng nghĩ các người đều có súng! Tôi nói cho mọi người biết, súng, ở trong rừng cũng không có hữu dụng gì đâu! Đối phó với một vài dã thú lớn một chút còn thích hợp, còn đối phó cái loại leo vừa nhanh, độc tính lại mạnh, các loài bò sát, súng vật này hoàn toàn không có tác dụng!”
Vinh Phỉ nghe anh ta rống lên, trong lòng phiền não! Lão Hắc người ta nói đôi ba câu, cái tên tiểu phiên dịch này nói thôi thôi không xong!
Tiếng mưa rơi lại lớn, tiểu phiên dịch nói chuyện lại mang giọng địa phương, làm cho người nghe muốn đánh chết anh ta!
Lúc này, Thiên Mặc nói bên tai Diệp Đình hai câu.
Diệp Đình đến bên cạnh Thiên Mặc để nói vài lời riêng.
Hai người đi tới một một chỗ yên tĩnh, Lý Thiên Mặc nói: “Không cần Lão Hắc dẫn đường, chúng ta cũng có thể tìm được căn cứ hút máu, anh thử suy nghĩ anh Bát làm cái gì? Mới vừa rồi anh Bát phát cho chúng ta cái bản đồ đó, rất rõ ràng, ngay cả mưa nặng hạt cũng có thể thấy rõ.”
Diệp Đình suy nghĩ một chút, để cho anh ta liên lạc với Tiểu Bát.
Lý Thiên Mặc và Diệp Đình trở về sơn động: “Ai? Hiện có ít hơn một người đúng không?” Mới vừa rồi trong sơn động nằm năm người, bây giờ tại sao chỉ còn lại bốn người?
Vừa rồi bọn họ kiểm đã kiểm tra, rõ ràng năm người đều là bị vết thương đạn bắn chết người! Cho dù không chết, cũng tuyệt đối không cử động được!
Diệp Đình đột nhiên híp mắt, nói: “Người này có thể có chỗ nào đó khác biệt... Cho chiến đội quốc tế đuổi theo, không thể để tên tiểu tử này chạy! anh ta bị thương, khẳng định chạy không xa!”
Lý Thiên Mặc chạy nhanh ra ngoài, thông báo cho Giang Quân. Giang Quân cùng đội viên của anh, còn có chín tên đội viên đặc chiến quốc tế cùng đi đuổi bắt.
Bốn tổ tiểu tổ Bóng Tối cũng lên đường.
Trời quá tối, mưa lại to! Đèn pin trong tay bọn họ, căn bản là không chiếu sáng được bao xa. Vết máu trên đất đã sớm bị mưa to xóa mất.
Bọn họ muốn lần theo vết máu, nhưng căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.
Khu rừng lại rộng lớn, cây cối lại nhiều, người này coi như sắp chết, nhưng cố tình trốn tránh, cũng không dễ tìm ra!
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc bất kể tên chạy trốn, coi như anh ta trở về báo tin, cũng không có cái gì trọng dụng. Bọn họ nhất định phải đi tới căn cứ hút máu!
Lý Thiên Mặc một bên rà soát tín hiệu, vừa nói: “Căn cứ này hẳn không làm khó được anh Bát của chúng ta, chỉ bằng những kỹ thuật khoa học tân tiến mà anh Bát nắm giữ, tìm một căn cứ là chuyện không khó.”
Sau đó, Tiểu Bát liên lạc với bọn họ, Diệp Đình hỏi anh: “Có thể dựa vào bản đồ để tìm được căn cứ sao hút máu?”
Tiểu Bát nói: “Trời quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy được. Muốn tìm cũng phải để ngày mai tìm lại.”
“Ừ”, Diệp Đình, nói: “Tối hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi trước. Sáng mai lại xuất phát.”
Lý Thiên Mặc lo lắng nói: “Cái tên bị thương chạy trốn đó, nếu anh ta trở về báo tin, sợ anh ta lại cho người tới bao vây chúng ta.”