Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nụ hôn này của Diệp Đình thật làm say lòng người.
Nụ hôn của anh càng sâu, trái tim cô càng đập nhanh hơn, giống như xung quanh đều là tiếng tim đập của cô vậy. Bàn tay nhỏ của cô không tự giác đặt lên bờ vai anh, hùa theo anh, anh như phát điên đòi lấy.
Trời đất như xoay chuyển, Lăng Vi cảm nhận cả người như tê dại... thì ra ngón tay Diệp Đình đang không ngừng vuốt ve cô, hình như anh rất thích cảm giác kích thích này.
Anh buông cô ra, cô thở hồng học, nuốt nước miếng liền nhìn thấy anh đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Đôi mắt Diệp Đình nóng bỏng như hai ngọn lửa đang đốt cháy, anh gắt gao nhìn cô đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn ra ngoài.
*** nó sao anh lại cảm thấy mình có chút biến thái.
Sao lại động lòng với một ‘nam sinh’ cơ chứ?
Diệp Đình cau này nhìn bên ngoài nhưng bên ngoài đám nam sinh tuấn tú qua lại lại chẳng khiến anh có bất cứ dục niệm nào, vì sao… chỉ ở trước mặt cô nhóc này…thế mà cô lại có loại năng lực này.
Giả trang thành nam sinh cũng có thể... khiến cho anh phá công. Cả người Diệp Đình khô nóng khó nhịn.
Diệp Đình quay đầu nhìn gò má của cô.
Anh hít một hơi thật sâu, âm thầm hiểu ra… thích là thích, anh thích cô, không liên quan gì với giới tính và hình dáng.
Chỉ đơn thuần… là thích cô mà thôi.
Anh trúng độc của cô, nghiện cô rồi.
Trước kia anh cũng hút thuốc nhưng anh bỏ được, tuy là khó nhưng anh có nghị lực.
Nhưng mà cô nhóc trước mặt này, so với nghiện thuốc lá con bá đạo gấp trăm, ngàn thậm chí là vạn lần.
Diệp Đình nâng mặt cô lên, ngón tay run rẩy, anh thật sự nhận định cô nhóc này, kiên định chiếm lấy cô.
Anh không để ý được nhiều như vậy, dù cô có kháng cự, dù cô phản kháng, dù cô hận anh, hôm nay anh cũng thề phải bắt được cô tới tay.
Tuy thời cơ chưa chín muồi nhưng không khí như vậy là đủ rồi, làm gì cũng thích hợp. Anh nắm lấy cằm cô, mang theo sóng triều hôn sâu, hô hấp Lăng Vi hoàn toàn rối loạn, cô không phải tên ngốc, hoàn toàn hiểu được Diệp Đình nguy hiểm.
Cô run run, ngay cả ngón chân cũng phát run.
Diệp Đình vỗ nhẹ má cô, dịu dàng hôn cô, anh dịu dàng hôn lại như cỗ sóng ngầm bắt đầm xâm nhập vào trái tim cô.
Môi và răng của anh giống như chocolate, mềm mại lâu dài.
Anh kéo sợi ‘râu’ của cô, ngón tay vuốt ve cằm cô.
Đôi môi của anh đang hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Ngón tay kéo lấy ‘hầu kết’ trên cổ cô, cởi nút thắt sơ mi của cô, trước ngực Lăng Vi chợt lạnh, cô cả kinh cúi đầu nhìn anh đang cởi áo của mình…
Hô hấp của anh dồn dập, bá đạo kéo quần áo cô, nháy mắt đè người cô xuống.
Bàn tay Lăng Vi đỡ trước ngực anh, hai mắt mở to nhìn anh.
Anh dùng sức, khuy cài trên áo của anh xoàng xoàng bay đi.
Bàn tay Lăng Vi run lên.
Cả người anh trần truồng đè xuống, hôn vành tai cô, động tình thì thầm…: “Em không cần phản kháng… anh không thể khách khí nữa rồi.”
Lăng Vi nhìn đôi mắt anh như con sói hoang dã, trong lòng thầm kêu em phản kháng anh cũng không khách khí với em.
Hô hấp của cô dồn dập, nhận mệnh để anh làm xằng bậy, lúc này trông anh anh tuấn mê người muốn chết, cô bị anh quyến rũ không rút ra được.
Bàn tay Diệp Đình như mang theo dòng điện làm cô run rẩy, anh nắm bàn tay cô đặt lên thắt lưng mình.
Cô cảm nhận được thân thể của anh nóng bỏng.
Cảm nhận được máu trong người anh sôi trào.
“cạch… cạch… cạch…”
“Người bên trong ra đây… ra đây… trả bà xã lại cho tôi… lão tử ** nó liều mạng với mày.”
Lăng Vi cả kinh, hình như bên ngoài có người đập cửa… hình như là Hứa Tử Huân.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, sắc mặt Diệp Đình đen lại.
Không gian phía sau của xe thể thao rất nhỏ, bên ngoài gõ cửa đinh tai như vậy, còn mang theo thù hận khiến người ta sợ hãi.