[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Hồ Ly Đón Dâu

Chương 9: Án thứ chín hồ Ly đón dâu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Ngôn Thâm năm nay 28 tuổi, thân cao 175 cm, nặng 62 kg. Lấy dáng người nam tử trưởng thành bình thường mà cân nhắc, có xu thế nhẹ. Trước mắt làm việc ở cao ốc thương mại cách nhà mình không đến ba con phố, gần đây lên chức quản lý. Lương một năm không ngừng tăng lên theo cấp số nhân, lấy góc độ phụ nữ đến xem, cậu là đàn ông độc thân hoàng kim được mọi người công nhận!

Lục Ngôn Thâm gần đây ham mê, thời gian nhiều nhất, đọc cổ tích cho em gái cùng cha khác mẹ nghe. Nếu như bị nữ viên chức công ty nghe được, chỉ sợ ánh mắt sẽ từ tình yêu chuyển biến thành khát khao.

“Thật lâu thật lâu lúc trước...” Ngôn Thâm ngồi ở bên giường đọc cổ tích, em gái tinh quái theo dõi cậu.

“Anh hai, em hỏi anh.” Em gái đột nhiên đánh gãy, Ngôn Thâm ngừng lại, từ lúc cô bé không thành thật hết nhìn đông tới nhìn tây, liền có dự cảm sẽ bị cô bé đánh gãy, cho nên cậu không ngoài ý muốn chờ đợi vấn đề của em gái.

Em gái đầy mặt hoang mang hỏi: “Thật lâu thật lâu lúc trước là bao lâu lúc trước?” Vấn đề này nghẹn ở trong lòng đã lâu rồi, bình thường hỏi ba ba, cũng chỉ sẽ được đáp án “Thật lâu thật lâu lúc trước chính là thật lâu thật lâu lúc trước” linh tinh.

“Rốt cuộc là bao lâu lúc trước a?” Em gái nghiêng đầu, nghĩ mãi không thông.

Ngôn Thâm cười cười, sờ sờ đầu em gái nói: “Anh nghĩ nghĩ...” Ngôn Thâm lâm vào tư tưởng lốc xoáy của mình, hồn nhiên bất giác tự cố tự nói, “Thật lâu thật lâu lúc trước chính là lâu đến mọi người đều quên.” Hình như là trả lời vấn đề của cô bé, lại giống như lầm bầm lầu bầu.

“Đó là bao lâu?” Em gái tuyệt không tha, không có được đáp án thì không thể. Bởi vậy có thể thấy được, em gái tương lai rất có tiềm năng làm phóng viên.

“Chắc mấy trăm năm đi.” Ngôn Thâm lấy lại tinh thần, trả lời bé.

“À.” Cô bé rốt cục thỏa mãn, ngoan ngoãn nằm xuống nghe cổ tích.

Tiếng nói Ngôn Thâm không cao không thấp, so nghe cổ điển nhạc còn tốt hơn. Bình thường Ngôn Thâm ngay từ đầu kể chuyện xưa, em gái đã buồn ngủ. Kỳ quái là, hôm nay cô bé tinh thần đặc biệt tốt, nội dung vở kịch đã kể một nửa, còn chưa có hiện tượng ngủ say.

Xem ra em gái đối chuyện xưa này có hứng thú lớn, lần sau vẫn là bớt mượn quái đàm Nhật Bản, miễn cho đổi lấy hiệu quả ngược lại. Em gái không ngủ, cậu chỉ có thể kể tiếp, thẳng đến câu chuyện kết thúc mới thôi. Như vậy mệt chết đi.

Câu chuyện hôm nay là hồ ly đón dâu, tự thuật một phụ nhân lòng tham trộm đi kim bôi tửu của hồ ly, sau đó hồ ly dựa vào chén rượu... cũng chính là tang vật, bức bách phụ nhân đem nữ nhi gả cho nó. Phụ nhân không thể nề hà (không làm gì được nó), đành phải đem nữ nhi giao ra. Hồ ly vui vui vẻ vẻ cưới tân nương, sau đó liền biến mất.

Kỳ thật câu chuyện này dừng ở đây, nhưng Ngôn Thâm vụng trộm bỏ thêm một chút nội dung vở kịch, khiến câu chuyện có kết cục thật đáng mừng.

Sau này, tân nương hồ ly chậm rãi yêu thương hồ ly, hai người yêu nhau vĩnh viễn cùng một chỗ...

Ngôn Thâm bất tri bất giác ngừng lại. Em gái ở một bên thúc giục: “Sau đó đâu? Sau đó đâu?”

“Sau đó là từng ngày sinh hoạt hạnh phúc.” Ngôn Thâm nói xong kết cục tự biên, tổng kết toàn bộ câu chuyện.

“Thật tốt nha.” Em gái mơ mộng nói, “Em cũng muốn gả cho hồ ly.” Ngày hôm qua nói muốn gả cho hoàng tử, hôm trước nói muốn gả cho Aladdin, em gái Ngôn Thâm không ngừng biến hóa.

“Có thể a. Nếu lúc ba mẹ trở về, mang theo kim bôi tửu. Anh đây sẽ đem em đưa hồ ly, làm tân nương của nó.” Ngôn Thâm cười nói, nhéo nhéo mũi em gái, “Rất muộn, mau ngủ đi.” Ở trên mặt cô bé thơm một cái.

“Ngủ ngon.” Em gái cũng cho anh trai một nụ hôn ngủ ngon.

“Ngủ ngon.” Ngôn Thâm đi ra cửa, thuận tay tắt đèn. Cửa vừa đóng, Ngôn Thâm biểu tình suy sụp xuống.

Hồ ly...

Nghĩ đến vẫn khiến ẩn ẩn đau, cậu thà rằng quên đoạn ký ức này, cũng không muốn tưởng niệm y từng chút nhỏ giọt, tưởng niệm y dứt khoát kiên quyết rời đi.

Sờ cổ, phảng phất còn cảm giác đau đớn đâm vào làn da, mà cảm giác đau đớn cũng chỉ là một phần ngàn trong lòng. Vết thương bé nhỏ không đáng kể, lại là hồ ly lưu cho cậu. Lưu lại, chỉ có vết sẹo hồng sắc mờ nhạt trên cổ.

Đối Ngôn Thâm mà nói, lại đủ một đời. Luôn cảm giác đoạn thời gian cùng hồ ly cùng một chỗ đó, là thật lâu thật lâu lúc trước.

Nhưng mà, cậu lại không quên nó.

Nói, thân là con trai lớn của nhị lão ── Lục Nhân cùng Triệu Thi Vân, hai người ở Nhật Bản hưởng thụ tuần trăng mật thứ hai của bọn họ. Bọn họ có thể ở bình thường ngày bứt ra đi hưởng tuần trăng mật thứ hai, nhờ có Ngôn Thâm cường lực tương trợ. Ngôn Thâm vì bọn họ xin nghỉ một tuần, để ở nhà chiếu cố trẻ con. Hơn nữa, hành trình hưởng tuần trăng mật thứ hai bao gồm vé máy bay, tất cả đều là Ngôn Thâm giúp bọn họ chuẩn bị tốt.

Bởi vậy, nhị lão nói cái gì cũng muốn mang đồ lưu niệm tốt nhất trở về.

Ngày thứ nhất, Lục Nhân nhìn trúng một siêu đặc biệt ống tiết kiệm mèo Chiêu Tài*, nhất thời xúc động, adrenalin tăng vọt, coi trời bằng vung, không nhìn Ngôn Thâm yêu thích như thế nào, đem nó mua hạ!

*Ống heo mèo chiêu tài:

chapter content



Mua xong trong nháy mắt, Lục Nhân trong đầu chỉ có một chữ “Thích”. Bất quá sau đó liền thống khổ. Ngôn Thâm giúp nhị lão an bài hành trình có rất nhiều chùa miếu cao ngất cùng với hoạt động leo núi, Lục Nhân ôm ống heo 3kg trèo lên trèo xuống, mồ hôi ướt đẫm, bất diệc nhạc hồ.

Thua người không thua trận, Triệu Thi Vân trong một đại siêu thị bán bông tắm bói toán, phương pháp là đem bông tắm tạo hình kim ngư để vào trong nước, mười phút sau, nó sẽ bành trướng gấp trăm lần, sau đó sống lại ── lừa người thôi. Phương pháp chân chính là, đem nó bỏ vào trong nước, mười phút sau, bông tắm kim ngư sẽ bành trướng gấp mười, hơn nữa sẽ từ màu xám chuyển thành đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy màu sắc. Y theo màu sắc kim ngư hiện ra, đối chiếu bản thuyết minh kèm theo bông tắm, là hoàn thành bói toán bông tắm.

Triệu Thi Vân nhất thời vui sướng, mua một hộp.

Đáng tiếc là, Lục gia từ trên xuống dưới, không có người nhìn xem biết bản thuyết minh kèm theo bông tắm.

Hôm nay là ngày cuối cùng hưởng tuần trăng mật thứ hai, hành trình là leo lên núi Phú Sĩ... sát vách núi, sau đó vừa ngâm ôn tuyền xem núi Phú Sĩ, Lục Nhân nắm tay Triệu Thi Vân, lòng tràn đầy hoan hỉ nhìn bao lớn bao nhỏ vật kỷ niệm của hai người.

“Ngôn Thâm nhìn đồ lưu niệm nhiều như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Lục Nhân nói.

“Đúng vậy.”

“Trên núi không khí thật tốt.” Hắn thở sâu, cảm thán nói. Đô thị không có không khí thanh tân (trong sạch, tươi mát) như vậy, không trung cũng không có sáng sủa như vậy.

“Ngày hôm qua em dùng bông tắm bói toán, kim ngư của em là màu cam, hình như là liên quan đến duyên phận.”

Triệu Thi Vân cao hứng phấn chấn nói.

“Nói không chừng hội ngộ được chuyện tốt.” Hắn nói.

Đi tới đi lui, đột nhiên mây đen dầy đặc, tựa hồ trời muốn mưa.

“Giống như trời muốn mưa!” Cô ngẩng đầu nhìn không trung, sắc trời vốn sáng sủa trong nháy mắt mây đổi màu, cô nhanh chóng thúc giục Lục Nhân đến dưới bóng cây trú mưa.

“Không xong, không biết đồ lưu niệm có thể ướt hay không.” Lục Nhân lo lắng nhìn đồ lưu niệm, lật lật vật phẩm bên trong tương đối dễ dàng ẩm ướt.

“Anh xem!” Triệu Thi Vân chỉ chỉ phương xa, cô mang ngữ khí hưng phấn nói.

Lục Nhân ngẩng đầu, nhìn đến phương xa một đám người vây quanh, cảm giác rất náo nhiệt. Trọng điểm là, chỗ đó có sắt tấm xếp thành lều.

“Đi! Chúng ta đi tránh mưa.” Hắn quyết định thật nhanh, bắt đầu thu vào đồ vật, nắm tay Triệu Thi Vân hướng lều đi.

Đi tới đi lui, đột nhiên cảm giác được gió nhẹ thổi qua. Không biết, bọn họ tiến vào thế giới kia.

“Ngượng ngùng, quấy rầy.” Lục Nhân nói một hơi tiếng Nhật không được lưu loát lắm, đối “Mọi người” bên trong nói.

Phút chốc, “Mọi người” yên tĩnh trở lại, chỉnh tề nhất trí hướng Lục Nhân cùng Triệu Thi Vân nhìn lại.

“Soạt” một tiếng, sợ tới mức Lục Nhân cùng Triệu Thi Vân cấm khẩu, không dám lên tiếng nữa.

Từ bên trong chỗ tối, chậm rãi đi ra một nam tử một thân mặc hồng y, sắc tóc đỏ hồng dài theo bước chân nhẹ nhàng phiêu dật, từng bước lưu tâm.”Mọi người ” chia ra nhượng một lối đi, để nam tử thông qua.

Lục Nhân cùng Triệu Thi Vân nhìn nam tử, ngẩn người.

Chưa bao giờ thấy qua nam tử tuấn mỹ như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân ưu nhã lại không mất lưu loát, mỗi một bước đi đều làm người ta không thể không nín thở mà chờ, rất sợ một hô hấp liền phá hủy mỹ cảm.

Nam tử tuấn mỹ đứng lại, đối với hai người cười, hại hai người thiếu chút nữa chân không đứng vững, y vươn tay thỉnh người nhượng ra vị trí, nói: [Hoan nghênh tới tham gia hôn lễ của ta.]

Thì ra nam tử sở dĩ mặc xiêm y hồng diễm hoa lệ, là vì hôm nay là ngày vui của y.

Hơn nữa nam tử nói một hơi lưu loát Trung văn, Lục Nhân thất thần hồi lâu, rốt cục tìm được âm thanh của mình, hắn đối nam tử không lưu loát nói: “Chúc mừng chúc mừng!”

[Bên ngoài mưa to, thỉnh tất cả lưu lại uống chén rượu mừng, lại đi.] Nam tử thân mật mời, hai người cũng không có lý do cự tuyệt, giữ lại.

Nam tử trở lại nơi vốn là chủ vị của mình, người khác phân chia ngồi trở lại vị trí chính mình. Buổi tiệc lại bắt đầu nóng lên, kỳ quái là, rõ ràng người an vị ở bên cạnh bọn họ, Lục Nhân cùng Triệu Thi Vân luôn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì đó.

Cảm giác này, vừa không phải tiếng Nhật, cũng không phải Trung văn. Khuông khuông hồ hồ hư ứng tất cả câu chuyện, cùng người bên cạnh giao tế.

Uống ba chén rượu vàng vào bụng, Lục Nhân cùng Triệu Thi Vân đầu bắt đầu hỗn loạn, sự vật quanh mình bắt đầu mơ hồ. Hoặc là sự vật quanh mình chưa từng rõ ràng. Triệu Thi Vân nhìn phía tân lang tuấn mỹ vô cùng kia, rõ ràng phát hiện bên cạnh y thế nhưng không có bóng dáng tân nương, cô hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm tân nương.

“Kỳ quái...” Cô nỉ non, “... Tân nương đâu?”

Lục Nhân hỗn hỗn độn độn nhìn trên bàn đồ ăn lập lòe sáng bóng, lần đầu tiên thấy có người dùng đồ ăn cao cấp làm “bàn tiệc”, hơn nữa hắn chú ý vừa rồi sử dụng tiểu tửu bôi.

Tiểu tửu bôi vẻ ngoài không có gì ngạc nhiên, nhưng rót rượu vào, rượu đem rồng khắc trong tiểu tửu bôi chiếu vào trong chén, theo từng chút đung đưa, rồng trong chén rượu tựa như sống lại.

Lục Nhân bình thường tuyệt đối sẽ không có ý biến thái, hắn muốn đem tiểu tửu bôi mang về nhà, đưa cho Ngôn Thâm. Đây là đồ lưu niệm so ống tiết kiệm mèo chiêu cái gì tài hoặc là bông tắm kim ngư bói toán còn tốt hơn gấp trăm lần.

Huống chi, trên bàn nhiều tiểu tửu bôi như vậy, hẳn là không thiếu một cái này.

Triệu Thi Vân nhìn quanh bốn phía, thủy chung không có nhìn thấy thân ảnh tân nương. Ngược lại là mí mắt của cô càng ngày càng nặng, nặng đến sắp không mở ra được.

Kỳ quái, bình thường tửu lượng cô có kém như vậy sao? Cô trong nháy mắt thanh tỉnh. Tiếp, liền mất đi ý thức.

Hai người tỉnh lại, là nằm dưới một cây đại thụ, thời tiết sáng sủa.

Bữa tiệc vừa rồi, tựa như mộng Nam Kha.

Cách ngày, hai người về nhà, nhìn thấy người nhà hoan hỉ không thôi.

“Cha rất nhớ con nha! Tiểu công chúa!” Lục Nhân ôm lấy con gái lại hôn lại cọ cọ hai má.

“Con cũng nhớ ba ba!” Em gái nói, cũng hôn hôn ba ba.

Ngôn Thâm hỗ trợ thu xếp hành lý, đối hai người vừa xuống máy bay nói: “Nơi này giao cho con thu dọn, các người trước đi ngủ đi.”

“Đã làm phiền con.” Lục Nhân quả thật mệt chết đi, cùng Triệu Thi Vân trạng thái sắp ngủ cùng lên lầu nghỉ ngơi.

“Em cũng muốn thu xếp.” Em gái thật biết điều ngồi trước mặt hành lý, cùng Ngôn Thâm mặt đối mặt.

“Quá tốt.” Ngôn Thâm sờ sờ đầu em gái, tỏ vẻ ca ngợi, “Em giúp anh phân loại đồ lưu niệm đi.”

“Không thành vấn đề!” Em gái vui vẻ nói. Thân thể nho nhỏ đặc biệt thả đồ lưu niệm từ hành lý trên xuống dưới, vô cùng đáng yêu.

Ngôn Thâm đem y phục của hai người từng cái phân loại, sau đó lấy giặt. Trình tự cậu thu dọn là: Quần áo → dụng cụ rửa mặt → nội y...dì Triệu, căn cứ vào lễ phép, cho nên không thu xếp → đồ trang điểm. Cứ như thế này, đã thu xếp xong.

Chờ cậu thu dọn xong, em gái đã sớm chơi đùa bông tắm kim ngư.

“Đó là cái gì?” Ngôn Thâm cười hỏi, ngồi ở bên người em gái, nhìn đồ lưu niệm rực rỡ muôn màu.

“Là cá cá.” Em gái nói, “Thật nhiều cá cá!” Hai tay cầm bông tắm kim ngư bơi qua bơi lại, phát ra tiếng cười khanh khách.

Ngôn Thâm cùng em gái cùng nhau chơi đùa bơi qua bơi lại, cậu giả cá mập trắng ăn cá vàng nhỏ của em gái.

Chơi mệt, cậu chú ý tới những thứ đặc sản khác. Một ít thực phẩm đặc hữu Nhật Bản, bao gồm Natto* để ở một bên. Ngôn Thâm bất khả tư nghị nhìn kia xuyến Natto, xe cùng trên máy bay vừa lạnh vừa nóng, đã sớm không thể ăn, còn không ngừng phát ra hương vị thối chua.

*Natto: đậu tương lên men, một đặc sản của Nhật, 

chapter content



Bất đắc dĩ đem Natto phân vào phạm vi lập tức vứt bỏ.

Ngôn Thâm rất chú ý tới ống tiết kiệm mèo Chiêu Tài, cậu chỉ có thể nói rất khoa trương, cậu bắt đầu hoài nghi Lục Nhân là làm sao thông qua hải quan. Rõ ràng cũng chỉ có thể bỏ mười lăm kg hành lý!

“Đại Miêu Miêu!” Em gái vỗ vỗ ống heo.

“Cái kia là chuyên môn tiết kiệm tiền nha.” Chỉ là sẽ tiết kiệm đến hộc máu. Ngôn Thâm thầm nghĩ trong lòng.

“À à!” Em gái chạy trở về phòng cầm ra một ít tiền nói, “Em muốn bỏ vào!”

“Được a. Tiền phải từ nơi này bỏ vào.” Ngôn Thâm chỉ vào rãnh lõm.

Em gái chậm rãi để tiền lẻ vào, nghe được âm thanh đinh đinh đang đang. Thực thích loại âm thanh này, chơi nghiện, đòi Ngôn Thâm một ít tiền lẻ chậm rãi thả.

Ngôn Thâm tiếp tục thu xếp đồ lưu niệm. Trừ bỏ Natto không rõ sử dụng, cùng với ống heo to bự, những đồ lưu niệm khác đều thực bình thường.

Sau khi thu dọn xong đồ lưu niệm, Ngôn Thâm mới thu vào thùng lưu niệm trống không. Sau khi cầm lấy, thùng phát ra tiếng đông đông. Tỏ vẻ bên trong còn có cái gì.

Ngôn Thâm đem thùng đặt lại xuống đất, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Tầng thứ nhất không có, bên trong không có, trong túi không có. Căn bản là không có cái gì, thùng lại phát ra tiếng đông đông. Ngôn Thâm đem thùng dóc ngược lại, cũng không có cái gì rơi ra.

Cậu buông tay đóng thùng lại, chuẩn bị đặt xuống, đột nhiên đông đông theo thùng rơi ra.

Cậu vừa thấy, là tiểu tửu bôi.

Cậu có chút sợ hãi nhìn, tiểu tửu bôi tản mát ra linh lực kỳ quái, như là có sinh mệnh lăn đến bên chân Ngôn Thâm.

Đột nhiên, cậu không muốn nhặt nó. Rõ ràng để nó lăn a lăn, lăn ra tầm mắt của cậu. Nhắm mắt làm ngơ.

Cậu lui một bước, tiểu tửu bôi cùng cậu tiến thêm một bước.

Cái này cậu có chút hoảng, thứ này tuyên bố hướng về phía cậu mà đến.

“A?” Em gái phát hiện Ngôn Thâm hành động là lạ, theo tầm mắt của cậu nhìn thấy tiểu tửu bôi. Hiếu kì muốn đem nhặt tiểu tửu bôi lên, Ngôn Thâm hoảng sợ kêu to: “Khoan đã!”

Đáng tiếc, không còn kịp rồi.

Em gái không chỉ chạm tiểu tửu bôi, còn cầm lên xem, phát hiện không có gì đặc biệt khác, liền đem nó trả cho Ngôn Thâm.

Ngôn Thâm nhìn tựa hồ không có dị trạng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đem tiểu tửu bôi đặt lên trên bàn. Không cho để ý tới, tiếp tục thu xếp hành lý.

“Kế tiếp giao cho anh hai là có thể!” Ngôn Thâm xoay lưng qua, thu dọn một túi hành lý cuối cùng. Cậu thông thạo mò tận cùng bên trong, tìm được một cái khăn tay màu xanh sẫm, mặt trên còn thêu chữ “RL”.

*Có này chưa nói, Lục Nhân là Lu Ren.

Trong ấn tượng, nhà bọn họ không có cái khăn tay hình dáng này.

Ngôn Thâm cũng không có để ở trong lòng, cậu lên đặt trên quần áo tối, đợi lát nữa tái lấy giặt.

“Em gái, em lên trước đi tắm rửa đi!” Ngôn Thâm nói.

Hồi lâu, không có nghe tiếng em gái trả lời, Ngôn Thâm cảm giác kỳ quái, nhìn lại, em gái không thấy!

“Em ơi?” Ngôn Thâm buông hành lý, tìm kiếm thân ảnh em gái, phòng bếp, phòng khách, thư phòng thậm chí là phòng tắm, toàn bộ tìm không thấy.

“Em ơi...?” Ngôn Thâm kêu gọi âm thanh càng ngày càng sợ hãi, hiện tại nhưng không như lúc trước, bên người đã không có hồ ly, cậu đã muốn không thể bình tĩnh đối mặt sự vật quái lực loạn thần.

Trở lại chỗ lúc đầu, Ngôn Thâm nhìn sô pha, một giây cuối cùng nhìn em gái ngồi nói chuyện, hiện tại cũng không thấy.

Kim bôi tửu lóng lánh, so đèn huỳnh quang còn sáng lạn hơn, huyễn màu loá mắt. Ngôn Thâm chậm rãi tiến lên, cầm lấy kim bôi tửu. Sợ hãi nhìn kim bôi tửu.

Chẳng lẽ... Là kim bôi tửu này?

Ngôn Thâm kích động lao ra cửa, cậu nhớ rõ chỗ ở Chung Khuê tựa hồ phụ cận đại học, hy vọng hắn ở nhà, không, là nhất định phải ở nhà.

Ngôn Thâm trong 30 phút, tới nhà Chung Khuê.

Đinh đông ——

Cậu ấn chuông cửa, đột nhiên theo cánh cửa xuất hiện một con bồ câu trắng, kiểm tra thân phận người tới. Bồ câu trắng xác nhận Ngôn Thâm vô hại, va một tiếng, biến thành chìa khóa cửa phòng.

Ngôn Thâm mở cửa, bên trong không có một bóng người. Cậu nhìn quanh bốn phía, chỉ có gia cụ không có sự sống, ngay cả con bồ câu cũng không có.

“Chung Khuê! Tôi có việc gấp tìm ông!” Ngôn Thâm kích động kêu to, đang muốn tiến lên tìm người, lại bị đâm ngược lại.

“Không có hồ ly, con thật sự chỉ là người bình thường mà thôi.” Chung Khuê đột nhiên hiện thân ở trước mặt cậu, thất vọng vạn phần nói, “Ta đứng trước mặt con đã lâu rồi.”

“Thì ra ông ở nhà! Quá tốt!” Ngôn Thâm không nghe lời của hắn, nhanh chóng nói với hắn chuyện kim bôi tửu. Ngôn Thâm đem kim bôi tửu để ở trên bàn trà trong phòng khách, đem chuyện từ đầu đến cuối nói cho hắn biết.

Chung Khuê nghe xong, sắc mặt ngưng trọng nhìn kim bôi tửu.

“Theo ta thấy, trên kim bôi tửu có một chút yêu lực, nhưng cũng không phải rất mãnh liệt. Ta nghĩ...”

Hắn dừng một lát, “Đối phương hẳn là vô hại.”

“Vô hại? Vậy bắt em gái của tôi làm cái gì?” Ngôn Thâm đề cao âm lượng, không dám tin. Cậu hoàn toàn không thể lý giải lối suy nghĩ của Chung Khuê, chẳng lẽ yêu quái yếu nhược thì sẽ không ăn người sao?

“Ta suy nghĩ đối phương có phải bắt sai người hay không...” Chung Khuê nói được rất nhỏ giọng. Yêu lực kia, rõ ràng chính là...

“Có biện pháp nào có thể đem em gái của tôi mang về không?” Ngôn Thâm nóng vội hỏi.

“Ta nghĩ không cần.” Chung Khuê lập tức phủ quyết, hắn nói: “Đối phương hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện.”

“Làm sao ông biết?” Ngôn Thâm nghe Chung Khuê nói rất bình tĩnh, không hiểu hỏi.

Bởi vì đối phương bắt sai người nha. Chung Khuê nghĩ vậy.

Như là đáp lại đối thoại của bọn họ, kim bôi tửu bắt đầu bốc hơi nước, hơi nước không ngừng, đem toàn bộ phòng làm cho sương khói tràn ngập.

“Tôi nói này, hệ thống thông gió nhà ông cũng quá không tốt đi!” Ngôn Thâm có lối suy nghĩ tương đối kiên định, cái thứ nhất nghĩ đến không phải yêu quái muốn tới, mà là hệ thống thông gió nhà Chung Khuê.

“Đối phương đến đây.” Chung Khuê nói. Ngôn Thâm ngẩng đầu muốn nhìn Chung Khuê, lại bị sương khói che đậy tầm mắt, cái gì cũng thấy không rõ lắm.

“Anh hai...?”

Mơ hồ Ngôn Thâm phảng phất nghe em gái kêu gọi, cậu thử hướng phương hướng âm thanh đi, khả ngại sương khói thật sự quá nhiều, đến nỗi cậu không ngừng đụng vào gia cụ quanh mình.

“Em gái?” Ngôn Thâm không ngừng kêu gọi, không ngừng đẩy ra gia cụ bên chân.

“Anh hai!” Âm thanh đột nhiên thay đổi rõ ràng, phương hướng ở phía sau cậu.

Ngôn Thâm mạnh quay đầu, rốt cục nhìn thấy em gái, cậu hốt hoảng bước ra một bước, lại đụng vào chân bàn. Đau đến cậu thiếu chút nữa kêu rên ra miệng, không nhìn đau đớn hướng phương hướng em gái đi.

“Không có việc gì, không có việc gì. Ca ca ở trong này.” Ngôn Thâm từng bước một đi về phía cô bé, vừa đi vừa an ủi. Nhưng mà, khi tay cậu cùng tay cô bé sắp sửa đụng vào nhau, em gái đột nhiên trừng to mắt,

Sợ hãi kêu to: “Anh hai!”

Ngôn Thâm dừng lại, lập tức bị lực lượng phía sau cường đại lôi đi, kéo gần thế giới kim bôi tửu. Bên tai cậu tựa hồ còn có thể nghe em gái thét chói tai một tiếng cao hơn một tiếng, so với an nguy bản thân cậu ngược lại tương đối lo lắng yết hầu em gái, dây thanh có thể bởi vậy bị thương linh tinh hay không.

Ngôn Thâm rơi vào không gian dị thứ nguyên, quanh mình cái gì cũng không có, một mảnh tối như mực, có chút giống cảm giác quỷ dị. Đột nhiên, Ngôn Thâm bị người từ phía sau ôm chặt lấy, đối phương tựa hồ có chuẩn bị mà đến, bất luận cậu như giãy dụa thế nào, cũng không chịu thả lỏng.

[Đã lâu không gặp.] Đối phương áp sát lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói. Tiếng nói trầm thấp đặc chất có thể mê hoặc nhân tâm, ở bên tai vang lên.

Ngôn Thâm cúi đầu, bên tai một trận ngứa ngáy, đột nhiên toàn thân khó chịu.

[Ân, ngươi không phải quên ta chứ?] Đối phương một tay ôm chặt không buông, một tay kia tại trên mặt cậu dao động, cậu xoay mặt đi, né tránh đối phương đụng vào.

[Thật sự quên ta rồi?] Đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ngôn Thâm sửng sốt, giống như nhớ tới cái gì, cậu không xác định nói: “Hồ... Hồ ly…?” Vô cùng không xác định. Cậu nhận thức hồ ly, mới không phải như thế. Tuy rằng âm thanh giống như đã từng quen biết, bất quá trong ấn tượng, hồ ly hẳn là đáng yêu có chút giảo hoạt…

[Bingo! Trả lời đúng rồi. Thưởng cho ngươi.] Hồ ly ở trên hai má Ngôn Thâm lớn tiếng thưởng một nụ hôn.

“Hồ ly…, ngươi dọa đến ta.” Nếu là hồ ly nói, Ngôn Thâm yên tâm không ít.

[Dọa đến ngươi rồi, thật sự là xin lỗi.] Hồ ly cười nói, một chút xin lỗi cũng không có.

“Còn có, đừng mãi ôm ta.” Ngôn Thâm nhắc nhở y nói.

Hồ ly chần chờ một lát, mới buông tay ra, cười nói: [Ngươi cũng không thể nhân cơ hội chạy trốn. ]

“Ta nhân sinh không quen, còn có thể chạy tới nào?” Ngôn Thâm tức giận nói.

[Ngươi nói đúng.] Hồ ly giả cười, Ngôn Thâm đưa lưng về phía y, bởi vậy không thấy được y tươi cười ý đồ bất chính.

“Ta nói, hồ ly, ngươi nhất định ôm ta như vậy sao? Như vậy rất khó nói chuyện.” Ngôn Thâm cười khổ, luôn cảm thấy tư thế là lạ, cảm giác cũng quái quái.

Hồ ly trở người Ngôn Thâm, từ ngay mặt ôm lấy cậu.

Ngôn Thâm có chút kinh ngạc, trước mắt như trước một mảnh tối như mực. Từ phía trước ôm cùng từ phía sau ôm khác biệt sao? Trọng điểm là, quanh mình tối đến ngay cả thân ảnh hồ ly đều nhìn không tới, chỉ là có cảm giác được ôm mà thôi.

“Hồ ly, nơi này thực tối.” Ngôn Thâm quyết định cùng hồ ly câu thông.

[Ta biết.] Hồ ly giơ lên ngọn lửa xinh đẹp, từng điểm sáng xuất hiện. Cho dù có ánh lửa, Ngôn Thâm như trước thấy không rõ bốn phía, miễn cưỡng thấy được lưng hồ ly.

“Ta quen nhìn ánh mắt người ta nói chuyện.” Ngôn Thâm quanh co thiết nhập chủ đề.

[Ta biết.] Hồ ly trả lời.

“Cho nên?” Ngôn Thâm chờ đợi y buông tay ra, hồi lâu, hồ ly không có dấu hiệu buông tay. Cậu đành phải nhắc nhở y: “Không để ta nhìn nhìn ngươi sao? Ta muốn nhìn bộ dáng thật sự của ngươi.”

[…] Hồ ly không trả lời.

“Không được sao?” Ngôn Thâm thất vọng nói. Theo cấp bậc tiến dần cậu dễ dàng thuyết phục người khác, bất quá hồ ly tựa hồ không ăn bộ này.

[Gặp lại ta ôm một cái.] Hồ ly nói, luyến tiếc buông tay.

Tùy hứng cũng là một trong đặc sắc hồ ly, kỳ quái là, luôn cảm giác có điểm không quá giống nhau. Ngôn Thâm chờ đợi hồ ly buông tay, vốc lấy tóc dài hỏa hồng của y thưởng thức, xúc cảm rất mềm mại, cậu bắt đầu câu được câu không trò chuyện.

“Đã lâu không gặp, ngươi cao hơn.”

[Ta vốn đã cao như vậy.]

“Đúng vậy sao..., ngươi tóc cũng dài hơn.”

[Không thích?]

Ngôn Thâm nhanh chóng phủ nhận: “Sẽ không. Ta rất thích.”

Rốt cục hồ ly buông cậu ra, lần này là thật sự mặt đối mặt.

Ngôn Thâm rốt cục nhìn thấy diện mạo vốn có của hồ ly, không còn là gương mặt giống mình như đúc. Hồ ly cùng cậu bộ dạng tuyệt không giống, là một cá thể hoàn toàn độc lập.

Hồ ly diện mạo đẹp đẽ cũng không nữ tính hóa, lúc này chính mặt không chút thay đổi nhìn thẳng chính mình, mạc danh kỳ diệu Ngôn Thâm đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

[Thích thì tặng cho ngươi.] Hồ ly theo tay Ngôn Thâm, dùng vuốt bén nhọn cắt tóc.

Ngôn Thâm kinh ngạc nhìn sắc tóc đỏ hồng rơi ở trong tay mình, hoàn toàn không nghĩ tới hồ ly sẽ dứt khoát kiên quyết cắt đứt tóc như vậy.

[Đổi ngươi.] Hồ ly thừa dịp cậu chưa chuẩn bị, cũng cắt một ít tóc cậu, khiến cho cùng mình pha ở trong đó. Y cảm thấy mỹ mãn nói: [Như vậy chúng ta chính là phu thê kết tóc.]

“A?” Hồ ly nói so cắt tóc còn rung động hơn, Ngôn Thâm đầy mặt nghi hoặc hỏi: “Chúng ta lúc nào biến thành phu thê? Ta sao không biết?” Ai là phu? Ai là thê?

[Ngươi muốn đổi ý sao? ] Hồ ly kéo tóc của cậu, làm cho cậu không thể không ngưỡng nhìn y: [Là ai nói thích ta, là ai nói không muốn mất đi ta?]

“Hồ ly, đau quá!”

[Ngươi muốn đổi ý sao?] Hồ ly tuyệt không để ý tới, y nhìn thẳng Ngôn Thâm, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.

Ngôn Thâm từ hai mắt đỏ như lửa của y hóa thành lửa giận, cũng cảm giác được nhiệt độ không khí chung quanh không ngừng tăng lên.

Rốt cục ở trên người hồ ly tìm được cảm giác quen thuộc. Giống như quay về ngày đó, cảm giác vừa đau vừa nóng.

Cái khóa trong lòng, cộp một tiếng, được mở ra, rất nhiều cảm xúc tiêu cực vốn khóa kín trong hộp tuông ra, có đau thương có thất lạc có khổ sở có phản bội, có hi vọng cũng có tuyệt vọng.

Còn có một tầng lại một tầng lột không ra, tưởng niệm.

Trong lòng ngàn lời vạn chữ, Ngôn Thâm chỉ thở dài. Da đầu bị kéo đắc run lên, da thịt như lửa thiêu nóng bức, hồ ly nóng vội phẫn nộ còn đang chờ cậu trả lời.

Hồ ly cảm giác thực phẫn nộ, người này là tại đùa nghịch y sao? Vì không thuông tổn tới cậu, y đau khổ ức chế yêu lực chính mình, chỉ vì có thể lưu lại ở bên cạnh cậu, hiện tại lại muốn cùng y giả ngu?

Nếu cậu dám nói quên linh tinh, rõ ràng giết cậu xong hết mọi chuyện. Y cũng không cần thống khổ như vậy!

[Lục Ngôn Thâm!] Hồ ly tăng thêm lực đạo.

“Ta hận ngươi, hồ ly thối!” Ngôn Thâm cam chịu nói, quật cường quay về trừng y, thể hiện không cam tâm yếu thế. Rõ ràng đau muốn chết, nóng đến đòi mạng.

Phút chốc, hồ ly buông tay ra. Nháy mắt biến sắc mặt, gương mặt từ thịnh nộ biến thành ôn hòa, y vuốt vuốt tóc Ngôn Thâm, hảo ngôn hảo ngữ nói: [Xin lỗi, dọa đến ngươi. Ta không nên hung ác ngươi.]

“Ta hận ngươi.” Ngôn Thâm không biết y đang đùa cái gì xiếc, cậu nói rõ ràng là lời nói không dễ nghe, như thế nào là loại phản ứng này, bởi vậy nhắc lại lập trường của mình.

[Ta biết.] Hồ ly nhẹ ôm lấy cậu, vỏn vẹn một cái liền tách ra, y nhìn Ngôn Thâm, thành tâm thành ý hỏi: [Có thể tha thứ ta hay không?]

Ngôn Thâm lắc đầu, đầy mặt không tín nhiệm nhìn y.

Hồ ly sắc mặt cứng đờ, lập tức ôn hòa nói: [Không thể thử tha thứ ta sao?] Cầm lấy tay cậu, trong tay có tóc hai người trộn lẫn, [Ta tuyệt đối sẽ không rời đi ngươi.] Một nụ hôn vào tóc trong tay, ngẩng đầu hôn môi Ngôn Thâm.

Ngôn Thâm nhìn hồ ly tới gần, không né ra, không cự tuyệt, mặc y hôn môi, mặc y tách mở miệng mình, mặc y tàn sát bừa bãi khoang miệng của cậu.

Cậu có thể lựa chọn buông tay ra, ném tóc bỏ lại. Nhưng mà, lại nắm chặt nó, nắm chặt không buông.

Lục Nhân bị tiếng chuông cửa liên tiếp đánh thức, hắn mở cửa nhìn nam nhân xa lạ nắm tay con gái của hắn, hắn mạnh bừng tỉnh, rung động nhìn nam nhân.

“Ngươi là loại người nào!” Lục Nhân chỉ vào nam nhân, thanh âm run rẩy hỏi.

“Ta là ba ba của ngươi.” Bề ngoài nam nhân cùng tuổi hắn cư nhiên trả lời hắn như vậy.

Song song lâm vào trầm mặc, Lục Nhân có loại cảm giác bị trêu đùa. Hắn tuy tứ giận, nhưng hắn càng lo lắng con gái còn ở trong tay nam nhân.

Hắn nhắm mắt, chính mình phải nhẫn nại, bình tĩnh hỏi: “Ngươi có chuyện gì không?”

“Ta mang tôn nữ về nhà.” Nam nhân cười cười, đem cô bé phía trước nhẹ nhàng giao cho hắn, “Công việc của ta coi như hoàn thành. Về sau, Lục gia cùng ta không còn có quan hệ.” Hắn như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi có ý tứ gì?” Lục Nhân đang muốn hỏi nam nhân, lại mạnh bừng tỉnh.

Không sai, hắn bừng tỉnh. Hết thảy đều là mộng.

Hắn đứng dậy đi đến phòng ngủ con gái, mở cửa, nhìn thấy con gái ngủ đến an ổn, mới an tâm lại.

An tâm đã muốn uống nước, hắn đến phòng bếp. Bước qua phòng khách, bị hành lý hỗn độn dọa đến.

Theo cá tính Ngôn Thâm, cậu chắc sẽ không đem đồ vật bỏ đây liền đi ngủ.

Lục Nhân lo lắng bước đến phòng Ngôn Thâm, mở cửa, không thấy được người. Lục Nhân đi WC tìm, đi phòng bếp tìm, đi phòng ngủ tìm, đi gara tìm, không có cũng không có.

“Ngôn Thâm?” Lục Nhân kêu gọi. Nhưng không ai đáp lại.

Hắn trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha, lo lắng không thôi.

Kỳ quái là, vừa rồi khi đi qua sô pha, cũng không nhìn thấy trên bàn hơn hai món này. Hiện tại lại nhìn thấy.

Một kim bôi tửu từ Nhật Bản mang về, cùng khăn tay giống như đã từng quen biết.

Hắn trong đầu tựa hồ có cái gì chợt lóe qua, cầm lấy khăn tay mở ra chăm chú nhìn, mặt trên còn thêu rất nhỏ tên tiếng anh viết tắt của mình.

Hắn nhớ rõ mới trước đây, mẹ rất thích thêu tên trên tay khăn, lại ngại trung văn rất phiền toái mà thêu tiếng anh viết tắt. Mẹ liền thêu tên tiếng Anh viết tắt của hắn thành “RL”, mãi cho đến lớn lên mới biết được, tên chính mình tiếng Anh viết tắt hẳn là “LR” mới đúng.

Đúng rồi, giống như còn có một việc…

Hắn nhớ rõ có một lần đi leo núi, sau khi trở về, khăn tay đã không thấy tăm hơi. Đợi đã, giống như còn có cái gì…

Giống như quên cái gì…

Leo núi, lạc đường, cầu cứu…

Phù chú, Quỷ đạo…

Em gái, cứu mạng, ước định…

Ký ức Lục Nhân như mảnh ghép bức tranh, từng miếng từng miếng, dần dần hợp lại hiểu ra. Trong đầu hiện lên một cảnh tượng, hồ ly hỏa diễm, nhiều lần dặn dò:

[Đừng quên, ước định của chúng ta. Ta muốn đứa con đầu tiên của ngươi.]

Mãnh liệt, ký ức bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) nảy lên, hắn nhớ tới hết thảy, hắn cùng hồ ly làm ước định! Hắn dùng đứa con đầu tiên của hắn đổi sinh mệnh em gái.

Mới biết được, con hắn là vĩnh viễn sẽ không trở về.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv