Tống Tịnh xách rổ tre về đạo quan rồi ra cửa mua bổ sung nguyên liệu liệu, tiếp theo về phòng chuẩn bị nấu món phật nhảy tường.
Đầu tiên rửa sạch xương đùi heo, xương gà, xương vịt dùng để hầm canh. Chờ khi lửa bắt đầu nhỏ dần thì hầm thật lâu, sau đó lại tiếp tục xử lý các nguyên liệu khác.
Vây cá làm sạch bỏ vào trong nồi, thêm một ít rượu nấu ăn để khử mùi tanh. Bào Ngư sau khi rửa sạch thì cắt thành từng miếng, hấp chung với rượu Thiệu Hưng. Móng heo làm sạch da và lông, rửa sạch sau đó trụng qua với nước sôi rồi vớt để ráo...
Nguyên liệu rất nhiều, để tìm được phải phí rất nhiều công sức, nhưng mà Tống Tịnh không lo lắng.
Từ sau khi tin tức “Tuệ Minh Đại sư đã rời khỏi đạo quan” được truyền ra, chưa tới nửa tháng, Thanh Huyền Tông từ khách đến chật nhà biến thành trống đến có thể giăng lưới bắt chim.
Cũng bởi vậy cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi có thể từ từ mà làm.
Chờ sau khi tất cả nguyên liệu đã được sơ chế xong, nồi nước canh cũng trở nên trong hơn.
Tống Tịnh dùng rượu Thiệu Hưng để rửa sạch vò rượu, bỏ từng loại nguyên liệu theo trình tự vào trong vò tiếp theo cho nước canh vào rồi dùng lá sen đậy kín nắp vò. Kế tiếp đặt vò ở trên bếp dùng lửa nhỏ để hầm.
Thiên Mã bên ngoài phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong mũi, dáng vẻ có vài phần gấp không chờ nổi.
Tống Tịnh ôn tồn an ủi, “Chờ một chút, đói bụng thì mới ăn ngon nha.”
Cô ngẩng đầu phát hiện sắc trời đã bắt đầu tối dần.
Từng phút từng giây trôi đi, không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tống Tịnh cũng lấy vò rượu xuống, gỡ lá sen ra.
Lập tức một cỗ hương thơm phiêu tán trong không khí.
Tống Tịnh hít sâu một hơi, chợt cảm giác toàn thân thoải mái, tinh thần phấn chấn.
Thiên Mã bất mãn dùng đầu ủng ủng, thúc giục động tác của cô mau lên.
“Lập tức xong ngay đây.” Tống Tịnh vừa nói vừa đem đồ ăn bày ra, múc đầy một chén.
Tiếp theo cô lại một ra một chén nhỏ múc đầy --- Đây là phần của Cổn Cổn.
Cuối cùng đem phần thức ăn còn lại dùng chậu gỗ đã chuẩn bị sẵn, múc vào xong thì đưa đến trước mặt Thiên Mã.
Thiên Mã cúi đầu lấy tốc độ cực nhanh để ăn cơm, cử chỉ lại không mất phần ưu nhã. Khi ăn cơm cái đuôi còn vung vung, hiển nhiên nó rất là cao hứng.
Thấy nó ăn vui vẻ, trên mặt Tống Tịnh không tự giác lộ ra tia ý cười.
Trước khi gặp gỡ Thiên Mã, cô từng là một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ. Trong nhà quá nhiều trẻ con, sinh xong lại nuôi không nổi cho nên cha mẹ cô liền tùy tiện tìm một đỉnh núi rồi vứt bỏ cô.
Phần lớn ký ức khi còn nhỏ đều đã mơ hồ, chỉ nhớ rõ bóng dáng kia dứt khoát buông tay cuống quít chạy đi, còn lại là cảm giác đói khát như lửa nóng thiêu đốt cùng sự sợ hãi vô biên.
May mắn trước khi chết trong miệng đàn sói, cô được Thiên Mã nhặt trước một bước.
“Trước đây là ngươi nuôi ta, về sau ta nuôi ngươi.” Thanh âm của Tống Tịnh tuy nhẹ nhưng ngữ khí lại vô cùng trịnh trọng.
**
Thời gian cứ trôi qua, khách nhân càng ngày càng ít, chỉ ngẫu nhiên dưới tình huống cực kỳ quan trọng thì mới có một hai người tới cửa.
Hôm nay Tống Tịnh theo thường lệ làm bài tập ở chủ điện, thần sắc đột nhiên động một cái, giương cao giọng nói, “Khách nhân mời đến chủ điện.”
Lát sau, một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi bước vào trong điện, vừa mở miệng chính là, “Xin chào, tôi muốn tìm Tuệ Minh đại sư.”
“Sư phụ đã ra ngoài vân du, hiện tại không có ở đạo quan.” Thanh âm thanh lãnh của Tống Tịnh vang lên.
Cô gái trẻ khẽ nhếch miệng, biểu tình kinh ngạc lại mang theo một chút không biết làm sao, “Cái kia, khi nào thì hắn trở về?”
“Không biết ngày về.”
“Sớm biết Tuệ Minh đại sư sẽ đi xa nhà thì ta đã không đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.” Cô gái trẻ ảo não không thôi.
“Thanh Huyền Tông không phụng hương khói, không tiếp đãi tục khách. Nếu không có chuyện gì khác mời khách nhân trở về đi.” Tống Tịnh lạnh nhạt nói.
“Tôi có việc! Rất quan trọng!”
Tống Tịnh nghiêng tai lắng nghe, không ngờ mặt cô gái đỏ lên, ấp úng một chữ cũng không nói nên lời.
“Chính là, chính là...” Miễn cưỡng phun ra hai từ sau đó lại im bặt.
Tống Tịnh: “...?”
Cô gái trầm tư một lúc, sau đó sửa miệng, “À thì... Tôi không có gì muốn nói.”
Tiếp theo cô lưu lại số điện thoại dặn dò đi dặn dò lại, “Phiền cô sau khi Tuệ Minh đại sư trở về hãy liên lạc lại cho tôi. Tôi họ Lưu.”
“Tôi đã biết, Lưu tiểu thư.” Tống Tịnh đồng ý.
Lúc này cô gái họ Lưu mới rời đi.
Chờ người đi rồi Tống Tịnh mới thấp giọng nỉ non nói, “Đừng nói cầu xin ta giúp đỡ, ngay chuyện gì xảy ra cũng không chịu nói rõ ràng...”
Cô lắc đầu, vừa định tiếp tục làm bài tập thì khóe mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn qua một cô gái khoảng hai bảy hai tám tuổi đang đứng ở trước cửa.
“Xin hỏi, đây là đạo trưởng của Thanh Huyền Tông sao?”
Tống Tịnh bình tĩnh nói, “Trên dưới Thanh Huyền Tông chỉ có hai người, trong đó một vị đã đi xa nhà, còn một vị khác chính là tôi.”
Cô gái ngẩn người, trong lòng hoài nghi, nữ cũng có thể làm đạo sĩ à?
Nhưng đã tới thì an tâm ở lại.
Cô nàng thuận thế ngồi xuống đối diện, trầm giọng nói, “Chào cô, tôi tên Lữ Niệm Hồng, gần đây gặp phải một ít chuyện lạ. Nghe một người bạn nói đạo sĩ của Thanh Huyền Tông đặc biệt lợi hại cho nên hôm nay mới tới cửa xin giúp đỡ.”
“Gần đây Tuệ Minh đại sư không có ở nhà.” Tống Tịnh cảm thấy, nghe xong những lời này đối phương hẳn là sẽ lập tức rời đi.
Ai ngờ Lữ Niệm Hồng nói một cách đương nhiên, “Hắn không ở đây cũng không quan hệ nha! Không phải còn có cô sao?”
Có người nguyện ý tin cô, Tống Tịnh cũng không ngại giúp một tay.
Cô thuận tay pha một ly trà mới đưa tới, “Tới tìm tôi cũng đúng, nói đi, có chuyện gì lạ?”
Lữ Niệm Hồng nghiêm túc lên, khẩn trương nói, “Tôi nghi ngờ mình gặp quỷ.”
“Sao lại nghĩ như vậy?” Tống Tịnh suy nghĩ, ban ngày quỷ sẽ không tùy tiện chạy lung tung, chỉ có buổi tối mới hoạt động, nếu muốn gặp cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Thật sự có mà!” Giọng Lữ Niệm Hồng lớn hơn chút.
“Thứ năm tuần trước, sau khi tôi ăn cơm chiều thì dự định đi dạo phố một vòng. Bình thường đi nhanh thì mười lăm phút, đi thong thả thì hai mươi phút sẽ tới nơi. Vậy mà ngày hôm đó tôi đi ước chừng tới bốn mươi phút sau lại trở về chỗ cũ... Đây còn không phải là quỷ đập tường* trong truyền thuyết sao?”
(* Quỷ đập tường là hiện tượng vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.)
“Có phải là bị lạc đường hay không?” Tống Tịnh đã từng gặp khách nhân giống như vậy, tự mình mù đường lại một hai nói rằng có yêu quái trêu đùa hắn, “Tuy là buổi tối có đèn đường, nhưng mấy ngày hôm trước sương mù rất lớn, tầm nhìn cực thấp, có khả năng là nhìn không rõ phương hướng cũng nên.”
“Sẽ không.” Hai tay Lữ Niệm Hồng gắt gao nắm chặt, cố chấp nói, “Con đường kia tôi vô cùng quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể đi đúng.”
“Cô có thể hiểu loại cảm giác này không, rõ ràng là đi đúng phương hướng nhưng sau khi hồi thần lại phát hiện chính mình xuất hiện ở nơi tuyệt đối không nên xuất hiện.”
“Giống như tất cả cảm quan đều bị che giấu vậy, những gì nhìn thấy hay những gì nghe thấy toàn bộ là ảo giác. Lại giống như thời gian không gian bị hỗn loạn, đường phố liên tiếp chồng chéo lên nhau.”
“À...” Tống Tịnh không tỏ ý kiến nhẫn nại hỏi, “Còn xảy ra chuyện gì lạ không?”
“Lúc ở nhà chơi game, đầu cắm sạc giống như có người rút ra ấy.” Nhắc tới chuyện này Lữ Niệm Hồng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, “Bắt đầu từ thứ năm tuần trước, trong lúc chơi game thì đầu cắm sạc cứ bị rút không ngừng!”
“Ban đầu cứ tưởng là đầu cắm sạc bị lỏng nhưng sau khi kiểm tra xác định chắc chắn đã cắm tốt, một chút vấn đề cũng không có.”
“Sau đó tôi thử dùng băng dính cố định lại đầu cắm sạc, không ngờ đầu cắm vốn không động đậy thế mà mạnh mẽ bứt ra khỏi băng dính.”
Lữ Niệm Hồng càng nói càng hăng, mười phần oán niệm.
“Còn xảy ra chuyện gì nữa không?”
Lữ Niệm Hồng mím môi, “Đã hẹn cùng bạn đi xem phim, kết quả vừa đi tới huyền quan, cửa lại sống chết mở không ra. Gọi người tới sửa thì thợ sửa khóa nửa đường bị lạc đường, lăn lộn hết nửa ngày mới cạy được khóa ra.”
“Đang xem phim rất tốt thì đột nhiên trang web lại tự đóng, trang word lại tự động mở ra.”
“Đôi khi có vài tin nhắn đe dọa gửi tới, nói cái gì mà không cho phép ra khỏi nhà, quay đầu muốn gọi lại thì phát hiện điện thoại không có một đồng nào.”
“Ngoại trừ bị quỷ đùa dai, tôi thật sự không thể tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn.”
“Một tuần trước đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không?” Tống Tịnh hỏi.
“Không có.” Lữ Niệm Hồng nghiêm mặt nói, “ Sau khi bị trêu đùa, tôi đã nhớ lại rất nhiều lần, xác định mình cái gì cũng chưa làm, chỉ sinh hoạt như bình thường.”
Tống Tịnh không nói. Cho dù nhớ lại có thể là cái gì cũng chưa làm nhưng cũng có thể là phạm vào kiêng kỵ nhưng không biết, “Cô có kết thù với ai hay không?”
Lữ Niệm Hồng thành thật trả lời, “Trong ấn tượng thì không có. Nghề của tôi là biên kịch, phần lớn thời gian đều ở nhà viết kịch bản, không tiếp xúc với người khác nhiều.”
“Biên kịch ư...?” Tống Tịnh rũ mắt trầm tư.
“Có ý gì sao?” Lữ Niệm Hồng mắt trông mong.
Tống Tịnh lạnh nhạt nói, “Mặc kệ là thứ gì quấy rối hay có mục đích gì, cứ bắt trước rồi tính, còn lại sau đó từ từ mà tra hỏi.”
Lữ Niệm Hồng: “...”
Đạo trưởng Thanh Huyền Tông quả nhiên không phải người thường, suy nghĩ vô cùng độc đáo.
“Nếu có thể bắt được quỷ, kia... Không thể tốt hơn.”
Thanh Huyền Tông thu phí không hề thấp đâu.” Tống Tịnh nhắc nhở.
“Không có việc gì, báo giá đi.” Lữ Niệm Hồng dũng cảm nói.
“Phí chạy chân là mười vạn, trả trước, cho dù chuyện này có được hay không thì cũng không thể trả lại. Nếu vấn đề được giải quyết thuận lợi thì xong việc phải trả thêm 20 vạn tiền thù lao, tiền típ nhìn hảo tâm, không giới hạn, không có cũng được.”
Phí cao hay thấp phải xem mức độ khó của nhiệm vụ đó thế nào.
Giống như Lâm Nguyên, vấn đề chính là tai nạn xe cộ, ngoài ý muốn, thu tiền phí sẽ khá cao. Còn như Lữ Niệm Hồng đây, giá cả sẽ thấp hơn rất nhiều.
“Có thể.” Lữ Niệm Hồng sảng khoái đáp ứng.
Chuyển khoản xong cô nàng hỏi, “Có xe không? Bây giờ có thể theo tôi đi một chuyến không?”
“Đi thôi.”
Tống Tịnh khóa cửa đạo quan, treo tấm biển “Hôm nay có việc ra ngoài, xin miễn khách thăm”, sau đó ngồi xe Lữ Niệm Hồng cùng nhau rời đi.
**
Tống Tịnh rời đi không lâu, Thiên Mã phủi phủi cánh, nhẹ nhàng rơi xuống ở đình viện.
Nó tư thái ưu nhã, dung mạo tuyệt lệ, xinh đẹp như một bức họa. Đáng tiếc trong miệng nó ngậm một cái hồ lô cũ nát, phút chốc làm phá hủy mỹ cảm.
Đem hồ lô gác trên mặt đất, Thiên Mã kêu “khôi khôi” hai tiếng.
Đợi một hồi lâu, xung quanh đạo quan cực kỳ yên tĩnh, không hề có tiếng đáp lại.
“Khôi?” Nó lại cao giọng kêu thêm một tiếng, nhưng mà như cũ vẫn không có chút phản ứng.
Thiên Mã nóng nảy, bàn chân ở không trung đạp đạp, nhanh chóng chạy một vòng quanh đạo quan.
Chủ điện, phòng bếp, phòng ngủ, sau núi... Mỗi nơi nó đều tìm một lần nhưng vẫn không tìm thấy Tống Tịnh.
Cuối cùng nó đành phải quay trở lại đình viện, chân trước nhẹ đá đá cái hồ lô trên mặt đất, biểu tình rầu rĩ không vui.
Trước kia mặc kệ là khi nào về đạo quan, người nó muốn gặp đầu tiên đều xuất hiện ở trước mặt. Thế mà hiện tại, cũng không biết là chạy đi đâu!
Thiên Mã tìm một góc, cái đuôi cứ vung vung, tâm tình rõ là vô cùng buồn bực.
Mệt nó sau khi ăn xong phật nhảy tường còn muốn đáp lễ, đưa nước Linh Tuyền cho nàng uống. Người này ngược lại ra cửa cũng không biết nói nó một tiếng, không hiểu được nó sẽ lo lắng sao?