Nói xong, hắn nhanh tay nhét cho Khương Lam một tấm danh thiếp, xoay người rời đi.
"Bây giờ tôi còn có việc, ngày khác chúng ta lại hẹn ăn cơm." – Ứng Kiệu rũ mắt nhìn cậu, nói.
Khương Lam gật đầu đồng ý.
Hai người đi rồi, Tiết Mông lập tức sáp tới hô to gọi nhỏ:
"Ôi mệ, chiếc xe hơn tám trăm vạn tệ[1] đúng không? Người bạn này của ông là thổ hào a?"
"Xe đó là của sếp ảnh, ảnh chỉ là nhân viên thôi." – Khương Lam trả lời.
Tiết Mông lẩm nhẩm:
"Dù xe này không phải của ổng, nhưng nhìn ổng cũng rất giống người có tiền a."
Khương Lam nghĩ thầm, nói ra sợ chú mày không tin, có nhiều người nhìn mặt ngoài phong nhã hào nhoáng, sau lưng lại chỉ là kẻ làm công lương tháng ba nghìn tệ.
Cả hai cười đùa một đường cùng đi đến bốt trực đêm, nộp tám trăm tệ vừa nhặt cho cảnh sát trực rồi mới lái xe về lại tòa nhà tổ dân phố.
* * *
Bên kia, Trần Họa ôm tay dựa lên cửa xe, mặt mày hớn hở mà kéo dài giọng:
"Tiểu Ứng a.."
Ứng Kiệu mặt mày vô cảm nhìn hắn.
Trần Họa chẹp miệng:
"Tiểu yêu quái đi rồi, không giả vờ nữa?"
Nói nói, hắn lại bắt đầu khóc than:
"Tui thiệt sự là không biết, thì ra Ứng tổng cũng có lúc tốt tính, đối xử tử tế với bạn bè. Chắc có lẽ vì tui không xứng đáng làm bạn của Ứng tổng mà thôi."
"Diễn đủ chưa?" – Ứng Kiệu lạnh nhạt nhìn hắn bày trò.
Trần Họa một giây thu lại nước mắt đứng thẳng người:
"Đủ rồi."
Da của hắn rất quý giá, hắn không muốn bị lão súc sinh trọng sắc khinh hữu này thật sự lột da.
"Đủ rồi thì lo đi tìm người đi." – Ứng Kiệu chỉ chỉ con phố sau lưng – "Theo tình báo mới nhất, có người từng phát hiện tung tích của nó ở nơi này."
Trần Họa mặt sưng mày xỉa nói:
"Em biết rồi ạ thưa Ứng tổng."
* * *
Khương Lam và Tiết Mông thuận lợi về tới tổ dân phố, dọc theo đường đi cũng không xuất hiện việc lạ nào nữa.
Chạy ra ngoài làm việc rồi lại chạy về, lúc đến nơi đã sắp đến giờ tan ca, ở đại sảnh không nhìn thấy ai, hai người lập tức đi về văn phòng phía sau.
Vừa đến cửa đã nghe thấy Tiêu Hiểu Du đang nói chuyện với ai đó, giọng nhão đến chảy nước:
"Tiểu bảo bối, ăn từ từ thôi, đừng có gấp nha, một bao này là của em hết.."
Tiết Mông lớn tiếng hét vọng vào:
"Tiêu Hiểu Du~bà trúng tà hả?"
Tiêu Hiểu Du quay đầu nhìn hắn, cười lạnh một cái:
"Ông thiếu đánh đúng không?"
Tiết Mông đang muốn cãi lại, nhìn thấy một sinh vật đang đứng trên bàn thì bị hù nhảy dựng:
"Trời đậu! Bà kiếm đâu ra động vật cấm thế này? Biết rõ pháp luật còn cố tình vi phạm sẽ bị phạt nặng hơn đó nha."
Trên bàn làm việc của Tiêu Hiểu Du, là một chú sư tử nhỏ tròn vo, cuộn mình lại cũng chỉ to bằng nắm tay nam giới. Nó đưa lưng về phía cửa, trong lòng ngực còn ôm một cây xúc xích bắp[2] gặm hăng say.
Toan Nghê nghe được tiếng kêu mới quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt khiếp sợ của Khương Lam, lập tức nghiêng đầu kêu một tiếng "Meo".
Tiết Mông: ?
Chủng loại sư tử mới sao?
"Tui nói ông mù ông còn không chịu nhận." – Tiêu Hiểu Du cười nhạo, ngón tay vỗ nhẹ lên đầu Toan Nghê – "Đây là mèo của Khương Lam."
Như đang đáp lại lời cô nói, Toan Nghê lại meo meo hai tiếng.
Mỗi một tiếng meo đều phát ra đến 'tròn vành rõ chữ'.
Khương Lam nhìn ánh mắt vô tội của em trai, khóe môi co giật liên hồi, chỉ có thể dựa theo đó mà bịa đại một câu chuyện:
"Đúng là mèo tui nuôi đó. Nó còn nhỏ quá, để ở nhà một mình tui không yên tâm nên mới mang nó theo đến chỗ làm."
Tiết Mông 'đậu phộng' ba lần liên tiếp, đến gần tỉ mỉ đánh giá Toan Nghê, lại thăm dò chọc chọc lỗ tai tròn tròn trên đầu cậu nhóc:
"Mới nhìn sơ còn tưởng là sư tử con đâu. Trên đời còn tồn tại loại mèo này sao? Chủng loại gì vậy a?"
Khương Lam lại cảm nhận được sự vui vẻ thoải mái trước kia.
Khi còn ở Long Cung, mọi việc ăn, mặc, ở, đi lại đều do chú Quý một tay sắp xếp, cái gì cũng đều là đồ tốt nhất, nhưng cậu lại không hề thấy thả lỏng như hiện tại.
Đại ca và tứ ca ở xã hội nhân loại mở công ty kinh doanh, bận bịu đến mức một tuần chỉ về nhà một lần. Cửu đệ thì ru rú trong ổ đi ngủ không chịu ra ngoài. Toan Nghê không thể hóa hình, Long Cung rộng lớn như vậy, thực ra lại chỉ có một mình cậu sinh hoạt.
Khương Lam lúc đó không có bạn bè, không thể ra ngoài, năm này tháng nọ đều giam mình ở chốn thăm thẳm biển sâu, chỉ có Toan Nghê ở bên cạnh cậu.
Nhìn Tiêu Hiểu Du và Tiết Mông uống đến say khướt vẫn không quên đấu võ mồm, cậu nheo mắt cười rộ lên, Khương Lam bỗng thấy thật may mắn khi chính mình đủ can đảm đặt bước chân đầu tiên đến thế giới bên ngoài, ra khỏi vòng bảo hộ Long Cung vẫn luôn che chở mình, khám phá nhân gian phồn hoa náo nhiệt.
* * *
Ba người ăn đến hơn chín giờ tối mới tan tiệc.
Tửu lượng của Tiết Mông quá yếu, say khướt đến không hay biết gì. Khương Lam đỡ hắn đến cửa chờ, Tiêu Hiểu Du thì đi thanh toán. Trước khi đến ăn ba người đã thương lượng sẽ chia đều, cũng không cần vì tranh nhau trả tiền mà cãi vã.
Tiêu Hiểu Du thanh toán xong, vui rạo rực nhìn Khương Lam:
"Hôm nay tụi mình may thật đấy, vừa lúc đây là bàn thứ một trăm chín mươi chín, chủ quán nói hôm nay được ăn miễn phí luôn."
Cô lắc lắc di động:
"Không tốn một xu!"
Khương Lam lại nhíu mày, nhớ đến tám trăm tệ buổi chiều nhặt được, lại liên tưởng tới đợt miễn phí vừa rồi, cậu có linh cảm không hay về vận may quỷ dị này. Trực giác nói cho cậu biết chuỗi vòng đá may mắn kia có gì đó bất thường, nhưng lần này là do Tiêu Hiểu Du thanh toán mà không phải cậu, nhất thời Khương Lam cũng không xác định được có đúng là do tác dụng của xâu chuỗi hay không.
Nhưng bây giờ Khương Lam lại không có tâm trạng suy nghĩ về nó nữa, vì Tiết Mông đang say khướt đã bắt đầu gân cổ lên ca hát.
Cậu bất đắc dĩ kéo lại Tiết Mông, tiễn Tiêu Hiểu Du lên xe về trước, sau đó mới bắt một chiếc xe khác, nhét Tiết Mông vào trong. Hắn say như chết, coi bộ không thể tự mình về nhà, Khương Lam đành đem người mang đến nhà mình ở tạm một đêm.
* * *