(Edit: Sa + Beta: Dii)
Cố Chiêu nới lỏng vòng ôm, tay hắn nắm tay Kỷ Tô, người ngón tay đan chặt, dắt cậu đi sang chỗ chiếc xe.
Kỷ Tô ngồi vào ghế phó lái, nước mắt còn vương trên hàng mi rậm dài, đuôi mắt đỏ bừng, trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp.
Cố Chiêu ghé lại gần thắt dây an toàn giúp cậu, đoạn đưa tay lau vệt nước dưới mắt, thấp giọng dỗ dành: "Đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
Kỷ Tô hít mũi, giọng nói vẫn đậm âm mũi nghe khá dễ thương: "Em cũng không muốn khóc đâu, tại anh hết đấy... làm em cảm động quá chừng."
Hồi nãy khi giằng co với Kỷ Chính Hải trong phòng làm việc, thực ra cậu rất bình tĩnh, vì cậu biết cho dù có gào khóc cũng sẽ không một ai đau lòng cho cậu.
Nhưng Cố Chiêu đã đến, cậu không cần phải cố tình đè nén nỗi uất ức của mình thêm nữa, có thể mặc cho nước mắt thấm ướt bờ vai người yêu.
Cố Chiêu nâng gương mặt khóc mà cũng đẹp ấy lên, cười hỏi: "Sao mà dễ cảm động thế?"
"Ừ đó." Kỷ Tô ngước mắt nhìn hắn: "Anh đến lúc nào vậy?"
"Vừa đến chưa lâu." Cố Chiêu đáp: "Em gửi tin nhắn nói tối nay phải ở lại đây ăn cơm tối, anh bèn lái xe tới, định đợi em ăn xong thì đón em về nhà."
Kỷ Tô cong môi, nín khóc bật cười: "Vậy anh tới đúng lúc lắm."
Cố Chiêu cọ chóp mũi mình lên chóp mũi cậu: "Có chuyện gì vậy, muốn kể với anh không?"
Kỷ Tô cởi dây an toàn ra dựa vào lòng hắn, từ tốn kể hết đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.
Kể rằng mình cũng từng có tuổi thơ hạnh phúc ngắn ngủi, nói mấy năm nay vẫn xa cách không hoà hợp với gia đình mới của ba mẹ, nói cuối cùng mình cũng gom hết dũng cảm rời khỏi chiếc lồng mang danh nghĩa là nhà.
"Trước đây em luôn cảm thấy, dù chỉ là nhà và người nhà trên danh nghĩa, em cũng khó lòng buông tay dễ dàng." Kỷ Tô cười tự giễu: "Bây giờ nghĩ lại, trước giờ luôn là em tự lừa mình dối người."
Cố Chiêu ôm cậu thật chặt, cúi đầu thơm lên trán cậu, trịnh trọng hứa hẹn: "Kỷ Tô, chúng ta sẽ có gia đình chân chính thuộc về riêng chúng ta."
Kỷ Tô ngẩng mặt, khẽ nói: "Cố Chiêu, nếu không gặp được anh, có lẽ đời này em sẽ tiếp tục sống ngây thơ khờ dại như thế."
Mãi mãi không được yêu, mãi mãi không có được cảm giác thuộc về, như lá bèo cứ mãi dạt trôi, mãi mãi lênh đênh.
Nhưng cuối cùng ông trời đã thương cậu, đưa Cố Chiêu đến bên cậu.
"Không có nếu như." Cố Chiêu nhìn vào đôi mắt được nước mắt gột rửa nên càng trong sáng như ánh trăng: "Dù sớm hay muộn, số phận của chúng ta đã định sẵn sẽ ở bên nhau."
Ánh mắt Kỷ Tô rất dịu dàng: "Thật sao?"
Cố Chiêu im lặng chốc lát rồi hỏi: "Cục cưng, em thật sự không nhớ gì về anh ư?"
"Hả?" Kỷ Tô thoáng sững sờ: "Ý anh là sao?"
Cố Chiêu nở nụ cười khó hiểu: "Thực ra chúng ta đã từng gặp nhau, từ rất lâu về trước."
Hai người nhìn nhau, trong một thoáng, Kỷ Tô bỗng nhớ ra cậu bé xa lạ trong giấc mơ.
Ngay giờ phút này, ánh nhìn chăm chú hướng về cậu trong giấc mơ lại trùng khớp với đôi mắt đen láy đang nhìn cậu trước mặt một cách kỳ diệu.
Kỷ Tô lạc giọng: "Là anh..."
"Nhớ ra anh rồi?" Nét cười trên môi Cố Chiêu đậm thêm: "Nhóc vô tâm, thế mà trước giờ chưa từng quên em."
"Sao có thể..." Kỷ Tô chìm vào cảm xúc khó tin: "Lúc đó anh bị nhốt trong căn phòng dưới hầm của nhà bên cạnh?"
Cậu lại nhớ ra, hình như lúc đó cậu nghe bà ngoại nói nhà hàng xóm kế bên có một đứa trẻ, chỉ là gần như không ra ngoài, nên cậu chưa gặp bao giờ.
"Ừ." Cố Chiêu đáp: "Khoảng thời gian đó, ngày nào anh cũng có thể nghe thấy tiếng đàn piano của em."
Hắn của ngày thơ bé đã thầm nghĩ rằng, chắc chắn người chơi đàn cũng rất cô đơn, bằng không sao có thể đàn cùng một khúc nhạc mỗi ngày cơ chứ.
Nhưng hình như vì có ai đó bầu bạn cùng hắn, nên bóng đêm cũng không còn đáng sợ đến vậy nữa.
"Vậy là..." Kỷ Tô cố gắng dọn sạch đại não để tiếp nhân thông tin: "Anh thích khúc nhạc đó cũng vì em?"
"Là vì em." Vẻ mặt của Cố Chiêu dịu dàng hẳn: "Thực ra số phận chẳng hề tệ bạc với anh, ngay từ đầu nó đã đưa em đến bên anh."
Dù giữa chừng đã lỡ mất mười mấy năm, nhưng quanh đi quẩn lại, chúng ta vẫn gặp lại nhau.
"Anh nhớ ra từ lúc nào?" Cảm xúc trong lòng Kỷ Tô ngổn ngang trăm mối: "Sao anh không nói em biết chuyện này sớm hơn?"
"Vì anh không muốn em thương hại anh." Cố Chiêu hôn lên môi cậu, kề sát bên cậu rồi nói: "Anh chỉ muốn để em yêu anh."
Nói xong cũng không đợi Kỷ Tô lên tiếng, đầu lưỡi nóng rực của hắn đã chen vào kẽ môi, luồn vào làm nụ hôn sâu thêm.
Nụ hôn kết thúc, Kỷ Tô nhũn người ngồi trên ghế, thở hổn hển.
Cố Chiêu liếm vệt nước trên môi cậu, cười khẽ: "Không được, phải luyện tập thêm."
Kỷ Tô trừng to đôi mắt lấp lánh ánh nước, tiếc rằng chẳng hề có chút sát thương nào.
Trái cổ của Cố Chiêu dịch chuyển, hắn kìm lòng không đặng mà ghé lại gần hôn sâu một phen.
Khó khăn lắm Kỷ Tô mới hít được tí không khí, hắn giúp cậu thắt lại dây an toàn: "Đi, tụi mình về nhà."
Chiếc Audi màu đen từ từ rời khỏi khu biệt thự, bỏ lại tất thảy quá khứ đau thương phía sau.
Từ nay về sau sẽ là cuộc sống mới.
*
Về đến nhà, Kỷ Tô vô thức thở phào một hơi.
Cố Chiêu trở tay đóng cửa: "Em vào phòng nghỉ ngơi một lúc đi, anh hâm nóng đồ ăn."
Kỷ Tô hỏi: "Anh vẫn chưa ăn tối à?"
"Chưa, anh cũng nấu phần em." Cố Chiêu nhéo mặt cậu: "Lát nữa cùng ăn."
Kỷ Tô đáp: "Được"
Cố Chiêu làm rất nhanh, lúc hắn bày đồ ăn xong, trên bàn đã chất đầy những món vẹn tròn sắc hương vị.
Sườn xào chua ngọt, chân giò om, gà xào ớt, rau xào, thịt bò hầm cà chua trứng, thêm cả canh sườn heo bí đao, đều là món cậu thích nhất.
Kỷ Tô kéo ghế: "Bữa tối hơi phong phú quá nhỉ?"
Cố Chiêu múc nửa chén canh đưa cho cậu: "Hai hôm nay em chẳng ăn uống đàng hoàng, cho em đỡ thèm trước."
Kỷ Tô nhận chén canh, bật cười nói đùa: "Anh mà cứ thế là sẽ nuôi dạ dày của em kén chọn đấy nhé."
"Kén ăn có gì xấu đâu?" Cố Chiêu ngồi đối diện cậu, từ tốn trả lời: "Muốn giữ được trái tim của vợ thì trước hết phải giữ được dạ dày của vợ."
Tai Kỷ Tô nóng ran: "Ai là vợ anh..."
"Em." Cố Chiêu nhìn cậu: "Em không phải vợ anh, vậy vợ anh đi đâu rồi?"
Vành tai Kỷ Tô ngày càng đỏ: "Tóm lại anh không được gọi em như thế."
Cậu ngỡ rằng giọng điệu của mình ngang ngược, nhưng trên thực tế nghe như đang làm nũng.
"Vậy anh phải gọi thế nào?" Cố Chiêu cười nhạt hỏi: "Gọi em là ông xã?"
Kỷ Tô chớp mắt: "Cái này được."
"Ông xã nhà ai mà bị hôn nhũn cả chân, hửm?" Cố Chiêu hơi cúi người, hạ thấp giọng hỏi: "Ông xã nhà ai mà lên giường rên tới—"
"Cố Chiêu!" Kỷ Tô vừa ngượng vừa giận cắt ngang hắn: "Anh mà còn thế nữa là em ngó lơ anh thật đấy!"
"Ừ, anh không nói nữa." Cố Chiêu ngồi thẳng người, tạm tha cho cậu: "Ăn cơm đi."
Sau khi hai người cùng ăn cơm tối xong, Kỷ Tô cầm quần áo đi tắm.
Tắm xong, cậu trèo lên giường Cố Chiêu, ngồi khoanh chân trên giường trả lời tin nhắn.
Cố Chiêu vào phòng ngủ, khẽ nhướng mày: "Tối nay ngủ với anh à?"
"Ừ." Kỷ Tô ngước mắt: "Không được à?"
"Được, sao lại không?" Cố Chiêu bật cười: "Anh cũng đi tắm."
Đợi đến khi hắn ra khỏi phòng tắm, Kỷ Tô đã nằm nhoài trên gối hắn nhắm mắt ngủ rồi.
Cố Chiêu đi tới ngồi bên mép giường, giơ tay chạm lên nửa gương mặt lộ ra ngoài.
Cho dù bị hắn bắt nạt bao nhiêu lần, người nằm trên giường vẫn chẳng mảy may phòng bị hắn.
Sao hắn nỡ phụ lòng sự tin tưởng vô điều kiện này đây?
Cố Chiêu thu tay lại, cúi người hôn một cái lên gò má mềm mại: "Ngủ ngon nhé, bé cưng."
Hắn nằm xuống giường, cẩn thận lật người Kỷ Tô lại, ôm vào lòng.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Kỷ Tô hầm hừ một tiếng, ngoan ngoãn lăn vào cái ôm quen thuộc.
Tim Cố Chiêu nóng lên, cũng có hơi ngứa, tựa như bị vuốt mèo khều nhẹ một cái.
Hắn đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Kỷ Tô, nhắm mắt lại, từ từ ngủ say.
*
Kỷ Tô có một giấc ngủ rất ngon, cho đến sáng hôm sau mới sảng khoái tỉnh lại.
Cậu nằm trong ngực Cố Chiêu, ngẩng mặt nhìn chiếc cằm góc cạnh rõ ràng.
Nhìn chằm chằm một lúc, Kỷ Tô không thể kìm lòng mà giơ một tay lên, dùng ngón tay chạm vào râu cằm mới dài ra.
Một lớp màu xanh nhạt, chạm vào hơi châm chích, làm tăng thêm mấy phần nam tính cho gương mặt điển trai này.
Ngay khi cậu định rụt tay về, Cố Chiêu mở bừng hai mắt, tay hắn cũng tóm lấy tay cậu.
Giọng nói khi vừa tỉnh dậy vào sáng sớm hơi khàn: "Sờ lén anh?"
"Em đâu có sờ lén anh." Kỷ Tô trả lời bằng lời lẽ hùng hồn: "Anh là bạn trai em, rõ ràng em có thể quang minh chính đại sờ anh mà."
"Ồ." Mắt Cố Chiêu đượm nét cười: "Nếu đã thế, vậy em sờ thêm nữa đi."
Nói rồi, hắn liền dắt bàn tay mềm mại nọ dò từ từ xuống dưới.
Kỷ Tô bị nóng mà co quắp cả ngón tay, hơi nóng lan lên trên theo đầu ngón tay cậu: "Sao anh lại..."
Cố Chiêu chui vào tấm chăn mỏng, tiếp tục chui xuống dưới.
Kỷ Tô hết hồn thở gấp một cái: "Cố Chiêu!"
"Ừm..." Tiếng trả lời trầm khàn truyền ra khỏi chăn, theo đó là tiếng nước mờ ám.
Ngón tay Kỷ Tô bấu chặt ga giường, một chân thò ra khỏi chăn, ngón chân trắng ngần co quắp, mạch máu xanh lam trên mu bàn chân cũng nổi lên.
Không lâu sau, một bàn tay thò ra khỏi chăn, nắm chặt cổ chân gầy yếu, rồi xuôi theo cẳng chân thon dài thẳng tắp rảo lên trên...
Không biết đã bao lâu, Cố Chiêu chui ra khỏi chăn.
Tóc mái ướt đẫm dính trước trán, bờ môi mỏng bị ma sát đỏ bừng, đôi mắt đen láy sáng đến phát sợ.
Kỷ Tô nằm trên ga giường thở hổn hển, ánh mắt mất tiêu cự, ráng đỏ trên mặt lan thẳng đến cổ và ngực.
Cố Chiêu ghé lại gần thơm lên môi cậu, khàn giọng hỏi: "Cục cưng, thích không?"
Kỷ Tô không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Sống mũi của Cố Chiêu cọ lên gò má mềm mềm: "Vậy cục cưng có thể khen thưởng chút gì đó cho anh không?"
Kỷ Tô chẳng thèm nghĩ ngợi đã gật đầu: "Được..."
"Ừ, đợi anh một lát." Cố Chiêu ngồi dậy xuống giường, mở tủ đồ lục tìm một bộ quần áo rồi quay lại giường.
Kỷ Tô nhìn lên tay hắn, ánh mắt mơ màng bỗng chốc tỉnh táo hẳn ra.
Cố Chiêu cầm một bộ đồ thuỷ thủ trong tay, nhưng hoàn toàn khác bộ đồ thuỷ thủ cậu từng mặc trước đây.
Bộ đồ này kiệm vải đến thảm thương, trước ngực còn xuyên thấu, chỉ có chiếc nơ bướm bằng ren có thể miễn cưỡng che chắn một tí.
Váy cũng ngắn hơn đồ thuỷ thủ bình thường, thậm chí cậu nghi ngờ mặc vào còn chẳng che được mông...
Ngoài ra, trong tay Cố Chiêu còn có một chiếc tất ren trắng và đai nịt vớ.
Ngực Kỷ Tô phập phồng hai cái, cậu khẽ nói: "Không đúng..."
"Sao lại không đúng?" Cố Chiêu quỳ một chân lên giường: "Chẳng phải em thích mặc đồ thủy thủ nhất sao?"
Kỷ Tô lắc đầu, chống khuỷu tay trắng nõn ửng hồng lên giường, mông nhích về phía sau.
Cố Chiêu đặt đồ thủy thủ xuống, tay hắn tóm lấy cổ chân cậu, kéo cậu về: "Đã nói sẽ thưởng cho anh, bây giờ lại chạy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Anh biến thái huhu...
Cố cẩu: Thế này đã biến thái?
Mẹ ruột: Còn biến thái hơn nữa hả?