Tôi muốn nói nữa thì tộc trưởng đã đưa di động, vỗ vai tôi, mỉm cười hiền lành rồi rời đi.
Mẹ của Thân Hồng Ngọc còn ở bên cười ha ha: "Có thể đến từ đường khiêng xà là chuyện vinh hạnh, cô nên vui mới đúng!"
Chồng bà ta vừa chết, con gái thì điên, bà ta còn cười được?
Hẳn là tộc trưởng và trưởng thôn đã hứa cho bà ta gì đó.
Tôi không biết mình rời khỏi nhà Thân Hồng Ngọc thế nào, nhưng đi không bao lâu, từ xa đã gặp đám trẻ đang bắt thủ cung chơi.
Bọn chúng cầm chai nước, bắt thủ cung bỏ vào, mỗi chai đều đựng mấy con thủ cung, còn có chai đã nhồi nhét đầy.
Có lẽ nhận ra tôi, có đứa cầm thủ cung ném tới, định dọa tôi sợ.
Nghĩ mấy thứ này có thể là từ thanh xà kia bò ra, tôi giật mình hoảng sợ, theo bản năng cầm gậy muốn đánh đuổi.
Nhưng kỳ lạ là như có thứ gì đó vô hình ngăn cản, con thủ cung bay được nửa chừng liền rơi xuống đất, đồng thời những con thủ cung còn lại đang nằm trên tảng đá như sợ hãi điều gì đó, toàn bộ đều bỏ chạy.
Cực kỳ giống lúc tộc trưởng rắc bột thuốc.
Tôi theo bản năng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện gì cả.
Đám trẻ kia nhăn mặt lè lưỡi đuổi theo, tôi vội cầm đồ ăn vặt chạy tới.
Bọn chúng và tôi coi như quen nhau, biết tôi là người khiêng xà mới nên không sợ.
Nhận đồ ăn xong, đứa bé thủ lĩnh nói: "Được rồi, bọn em đã nhận đồ của chị, sau này không dọa chị nữa!"
Tôi dở khóc dở cười, trầm giọng: "Bài đồng dao hôm qua bọn em hát là ai dạy vậy? Là cái bài thịt nát xương tan, giấu xác nguyên hình đấy."
"À..." Thằng bé thủ lĩnh thoáng nhìn bên cạnh tôi, chỉ chỉ, "Thì chính là anh trai hóa trang đi cùng chị đấy, khi nãy anh ấy còn giúp chị cản thủ cung mà, hai người không biết nhau hả?"
Tôi cứng đờ, bên cạnh tôi làm gì có ai chứ?
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của thằng bé, vẫn không có gì.
Nhưng mấy đứa nhỏ lại lè lưỡi với bên cạnh tôi, ôm đồ ăn vặt, cùng nhau hát, lần này đổi thành: "Chôn cất trong giếng, khóa vàng áp chế, mệnh tiêu thân diệt mãi mãi không được yên. Âm long xuất hiện, thủ cung phân tán, oan hồn đoạt mạng tộc Mãn diệt vong."
Đồng âm với đoạn đồng dao lần trước, khi đó là xác chết bị giấu đi, lần này nó ám chỉ việc chôn cất trong giếng và thủ cung khắp thôn.
Nếu tất cả là sự thật...
Chẳng lẽ cả tộc Mãn đều sẽ diệt vong sao?
Toàn thân tôi rét run, nhìn về hướng mấy đứa nhỏ chỉ, thử đưa tay sờ soạng không khí.
Người xưa có nói thiên nhãn của trẻ con còn mở, có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thấy.
Rất nhiều sách cổ ghi chép rằng bài đồng dao được lan truyền trước khi tai họa ập tới là con đường sống duy nhất ông trời ban tặng.
Con thủ cung khi nãy đang bay trên không trung đột nhiên rơi xuống...
Nhưng tôi đưa tay sờ soạng lại không đụng trúng cái gì.
Tôi nhất thời không biết bọn nhỏ đang lừa tôi hay chúng thật sự nhìn thấy gì đó đang âm thầm giúp tôi mà tôi không thể nhìn thấy.
Nhưng bây giờ bố tôi đã bị tộc trưởng đưa đến khu mỏ, nếu tôi bỏ trốn, ông ấy có thể gặp "tai nạn".
Ngay cả khi tôi báo cảnh sát, tộc trưởng cũng có thể nói bố tôi là quản lý của khu mỏ, gặp tai nạn là chuyện không thể tránh khỏi.
Tôi thật sự không yên tâm, muốn đến từ đường xác nhận lại.
Dọc đường, tôi phát hiện trên vách tường ở tất cả các nhà trong thôn đều có thủ cung, ngay cả bụi cỏ và tảng đá ven đường cũng có thủ cung.
Người trong thôn cũng thắc mắc, nói trước giờ chưa từng thấy nhiều thằn lằn như vậy, còn có ý định bắt đem đi bán.
Có người biết nhìn hàng, thấy bốn chân chúng có chấm đỏ liền biết là thủ cung.
Thứ này càng đáng giá!
Nhưng tôi lại không biết có thể làm gì với mấy con vật này, ngoại trừ trẻ con đùa nghịch với chúng thì chẳng ai bắt cả, nhà nào cũng dùng chổi đánh đuổi, thậm chí là phun thuốc.
Lúc đến từ đường, tôi lại phát hiện ở đây không hề có thủ cung.
Miệng giếng đã được niêm phong lại, lần này không chỉ có một tảng đá đè lên mà bốn phía còn được gạch san bằng, đổ thêm bê tông, toàn bộ đông cứ.
Nhưng sợi xích khắc phù văn cùng khóa vàng kỳ lạ vẫn còn khóa trên miệng giếng!
Đây có lẽ là "khóa vàng áp chế" trong bài đồng dao!
Về phần nửa thi thể còn lại của Thẩm Vĩ, nghe nói là bỏ vào quan tài đặc một bên, ngay cả lều che cũng không có.
Vì chưa khiêng xà mới, từ đường chưa thể tu sửa, hơn nữa còn xảy ra việc lạ, buổi họp mặt không nhiều người lắm.
Tôi vẫn muốn hỏi Thân Hồng Ngọc thứ gì đêm qua đã cắn đứt nửa người Thân Vĩ để có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Tôi không thể ngồi yên chờ được!
Nhưng từ đường bình thường không cho người ta ra vào, còn lớn, tôi đi một vòng vẫn không tìm được chỗ nhốt Thân Hồng Ngọc.
Đang định xoay người đi chỗ khác thì đột nhiên có một con rắn to bằng ngón cái từ mái hiên rơi xuống chặn đường, tiền lại gần tôi, rít lên.
Con rắn bất ngờ rơi xuống, tôi sững người, theo bản năng lui lại.
Nghĩ đến việc hai đêm liên tiếp mơ thấy rắn, hẳn là nó muốn nói gì đó.
Tôi có cảm giác đây là con rắn mình đã cứu khỏi lũ trẻ.
Tôi cố nén sợ hãi, nắm chặt thanh gỗ trong tay, tiến lên một bước: "Mày không cho tao đi đường này? Muốn tao quay về?"
Chắc con rắn cũng không ngờ tôi lên tiếng hỏi, nó đơ ra một lúc rồi gật đầu, trườn về phía chân tôi.
Lúc con rắn đi ngang, lông tơ khắp người tôi dựng đứng, thanh gỗ trong tay gần như rơi xuống, nhưng tôi vẫn cố giữ lại.
Con rắn bò ra sau, quay lại nhìn, ra hiệu bảo tôi đi theo.
Sống hơn hai mươi năm tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi theo một con rắn.
Con rắn có vẻ biết rất rõ về từ đường, nó vòng qua một bức tường mà tôi chưa từng biết đến, sau đó là một cánh cửa, rồi chui vào cửa sổ của một căn phòng tối.
Nó bò lên cửa sổ, cúi người, hất đầu vào bên trong, ra hiệu bảo tôi nhìn sang.
Tôi không nghiên cứu nhiều về rắn, tuy nó không có đầu tam giác nhưng lỡ vẫn có kịch độc thì sao?
Thấy tôi do dự, nó bất lực lắc đầu, bò xuống bậu cửa sổ, cuộn tròn mình trong góc, bất động.
Xem ra con rắn này đã qua đồng quan, sắp thành tiên, hơn nữa còn đọc được tiếng lòng của con người.
Tôi chắp hai tay để bày tỏ lòng cảm ơn, sau đó cẩn thận di chuyển đến bên cửa sổ, nhìn vào trong.
Vừa nhìn một cái, hai chân tôi lập tức mềm nhũn, sợ đến mức thiếu chút kêu lên, phải nắm chặt gậy gỗ đến không kêu ra tiếng.
Trong phòng tối, Thân Hồng Ngọc bị trói vào một cây cột sơn đỏ ở trong góc, mái tóc bị treo lên một cái đinh, tư thế này khiến cô ấy áp sát mặt vào cột gỗ, vì tóc bị kéo lên mà cằm cũng phải nâng, miệng há ra.
Vô số thủ cung nối đuôi nhau theo cây cột kia bò vào miệng cô ấy.
Lần này cô ấy thậm chí không thể nhai được vì tóc bị kéo lên.
Những gì tôi thấy là đám thủ cung dọc theo nửa khuôn mặt quay ra bò vào miệng Thân Hồng Ngọc rồi biến mất bên trong với cái đuôi mảnh khảnh lắc lư.
Vì có quá nhiều thủ cung, cô ấy không thể tự nuốt chúng mà để mặc chúng bò vào.
Phần vạt áo trước ngực thoáng mở, còn có thể nhìn thấy thủ cung theo thực quản bò xuống.
Bụng cô ấy phòng lên, rõ ràng là đã ăn rất nhiều thủ cung!
Thỉnh thoảng ở trên bụng cô ấy có vài cục u nhỏ nhô lên như thể đám thủ cung vẫn còn sống khi chui vào bụng.
Tộc trưởng lại đang giã gì đó trong bát đá, nhưng lần này sau khi giã xong không phải điểm cung sa trên cánh tay, ông ta trực tiếp lột đồ của Thân Hồng Ngọc, chấm mấy điểm màu đỏ lên huyệt đạo trước ngực cô ấy.
Theo những nốt "thủ cung sa" kia, đám thủ cung trên cây cột càng trở nên phấn khích, điên cuồng lao vào miệng cô ấy như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trưởng thôn vừa làm việc vừa nói: "Con bé Thân Nguyệt quá khôn khéo, chắc là đã đoán được gì. Thân Vĩ phá phong ấn giếng, thả âm long ra khiến thủ cung phân tán khắp thôn, chỉ dựa vào mỗi Thân Hồng Ngọc sợ là không thể dẫn dụ về hết được, tốt hơn là mau đưa Thân Nguyệt vào được, tụ thủ cung vào trong cơ thể, để âm long bàn đỉnh lần nữa, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ không áp chế được."
Trưởng thôn nhìn bức tranh trên tường, cảm thán: "Đúng là con gái không nên đọc nhiều sách, không cần lo những người kia trong tộc, chỉ cần hứa chia thêm cổ tức, bọn họ sẽ tình nguyện làm tất cả."
Bức tranh kia nhìn qua giống như một chữ "An", nhưng kỳ bộ "Miên" trên đầu lại như hai con rắn chui ra.
Đuôi rồng quấn vào nhau tạo thành chữ "Nữ" bên dưới.
(*) Chữ An (安) được cấu tạo từ bộ Miên (宀) và bộ Nữ (女) bên dưới, ý nghĩa của chữ An là nhà mà có phụ nữ vun vén thì sẽ được bình yên.
Thủ cung, thằn lằn...
Âm lòng bàn đỉnh...
Tôi cẩn thận suy nghĩ những điểm mấu chốt này, toàn thân rét run.
Bởi vậy lúc ở nhà Thân Hồng Ngọc, tộc trưởng căn bản không phải cầm gậy móc thủ cung cô ấy đã nuốt vào mà là có ý bắt cô ấy nuốt chúng.
Họ biết âm long đã ra ngoài, thủ cung bị phân tán, cho nên có thể Thân Hồng Ngọc không phải bị dọa đến mức phát điên, mà là bọn họ muốn tìm cơ hội đưa cô ấy đến từ đường, để cô ấy dẫn thủ cung vào người mình.
Và thủ cung sa trên cánh tay tôi chính là chìa khóa để thu hút thủ cung vào cơ thể!
Chẳng trách hôm đó người đàn ông mặc đồ cổ trang kia không cho tôi điểm thủ cung sa.
Chẳng trách cháu gái Thân Mai của trưởng thôn lại ăn lòng đỏ trứng!
Trong lòng đỏ trứng có chứa một số kích thích tố nam khiến cung sa trên cánh tay cô ấy biến mất khi thoa thuốc rượu.
Do vậy cháu gái của trưởng thôn và tộc trưởng dù chưa đến hai mươi tuổi nhưng sau khi thoa thuốc rượu thủ cung sa trên tay liền tan.
Nhận ra tất cả, tôi không dám ở lại lâu, rón rén định rời đi.
Nhưng tay vừa di chuyển, tôi lại chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Tôi sợ đến mức suýt kêu lên, nhìn xuống, thì thấy thủ cung bò khắp bậu cửa sổ và tường.
Chúng đều ngẩng đầu nhìn tôi, có con theo thủ cung sa bò lên vai, tôi quay đầu nhìn, chúng còn muốn bò lên mặt tôi.
Cảm giác có con đã bò tới cằm, tôi vội ngậm chặt miệng lại, không dám kêu ra tiếng, sợ trưởng thôn và tộc trưởng ở bên trong nghe thấy.
Đang định dùng tay hất con thủ cung kia ra, tôi bỗng nghe tộc trưởng hỏi: "Sao đám thủ cung này lại bò ra ngoài rồi?"
Tôi thẫn thờ không biết phải làm sao thì lại có cảm giác chân mình lạnh đi, là con rắn kia từng chút bò lên người tôi.
Nó vừa xuất hiện, đám thủ cung liền sợ hãi bỏ trốn.
Lúc này tôi mới hiểu tại sao con thủ cung thằng bé kia ném vào người tôi lại rơi xuống đất giữa chừng, những con khác cũng bỏ chạy.
Quả nhiên con rắn này luôn đi theo tôi.
Nghe tiếng bước chân tộc trưởng đến bên cửa sổ, tôi không màng sợ hãi, cầm con rắn đặt lên vai, khom người men theo bờ tường bỏ trốn.