Ngày thứ hai, săn bắn mùa thu kết thúc, đoàn người trùng trùng điệp điệp vừa an toàn hồi cung không bao lâu, Thiết Kỵ Quan lại truyền tin tức đến.
"Tề Tướng quân sắp trở về."
Văn đế nhìn quân báo trên tay, cười thở dài: "Đúng vậy, cũng nên trở về một chuyến."
Lúc này Nam Thiển Mạch lại thất thần, nam nhân kia đang trở về...
"Mẫu hậu."
Văn đế gọi Nam Thiển Mạch một tiếng, chỉ thấy Nam Thiển Mạch đang ngơ ngác nghĩ gì đó đến nhập thần.
"Mẫu hậu?"
Lúc này Nam Thiển Mạch phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Văn đế, nói: "Sao vậy?"
"Mẫu hậu mệt mỏi sao?"
Văn đế thấy vừa nãy Nam Thiển Mạch thất thần, Nam Thiển Mạch rất ít khi như vậy, Văn đế lo lắng có phải mấy ngày nay nàng quá mức mệt nhọc không.
"Ừm, có chút."
Nam Thiển Mạch đứng lên, rồi nói tiếp: "Vậy ai gia về cung nghỉ ngơi trước."
Trên đường Nam Thiển Mạch trở lại Phượng Loan Cung, Vân Nhiễm luôn nhìn bóng lưng Nam Thiển Mạch, người kia vẫn có chút thất thần, lúc diễn ra săn bắn mùa thu, nàng cũng cảm thấy Nam Thiển Mạch có chút kỳ quái, bây giờ biểu hiện lại càng khác thường.
"Thái hậu, Tề Anh Đạo Tướng quân trở về, nếu hắn tìm đến người, có cần thuộc hạ đi cản hắn lại không?"
Vân Nhiễm cẩn thận nói, Tề Anh Đạo đối với Nam Thiển Mạch là tâm tư gì, người khác không hiểu, nhưng nàng lại hiểu rõ.
"Nói sau đi."
Mười năm, nam nhân kia đóng giữ Thiết Kỵ Quan mười năm, bây giờ hồi triều, cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút.
"Tề Sương cũng trở về cùng chứ?"
Tề Sương, nữ nhi của Tề Anh Đạo, nữ tướng quân duy nhất của Nam Sở Quốc, cũng là Kỳ chủ của Lạc kỳ Bích Lạc Cung, đồ đệ của Vân Nhiễm.
"Ừm."
Nam Thiển Mạch trả lời một câu, Tề Anh Đạo trở về, Tề Sương sẽ đi theo, nàng cũng muốn nhìn một chút, nữ hài mười sáu tuổi năm đó, vẫn còn ngây thơ trẻ con, nhưng đã thề muốn bảo vệ quốc gia, đến Thiết Kỵ Quan hai năm, tin chiến thắng liên tục, danh tiếng của đệ nhất nữ tướng truyền đi, bây giờ có lẽ cũng đã lớn lên trở thành một nữ tử hiên ngang rồi.
Trấn Quốc Tướng quân hồi triều, chuyện này đã sớm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong hậu cung cũng nhiệt liệt bàn tán.
"Tề Anh Đạo Tướng quân này a, nghe nói lớn lên vô cùng tuấn lãng, tuy rằng hiện nay đã có tuổi, nhưng phong thái cũng không hề giảm so với năm đó."
Một phi tử trong đó nói vu vơ, Cung Huyền Thanh yên lặng uống trà, chỉ cười không nói, nàng được mời đến uống trà, cũng vừa hay nghe xem Trấn Quốc Tướng quân này là người thế nào.
"Đáng tiếc a, thê tử mất sớm, chỉ để lại một nữ nhi duy nhất là Tề Sương, nhiều năm liên tục trấn thủ biên quan, cũng không tái giá, đáng tiếc."
"Nhưng Tề Sương dù là nữ nhân cũng không hề thua đấng mày râu, cũng không tệ đi!"
"Nhưng dù sao thì nữ nhi cũng sẽ gả ra ngoài a!"
"Nghe nói, Tề Anh Đạo và Thái hậu có vài lời đồn đại..."
Nghe thấy nhắc đến Nam Thiển Mạch, Cung Huyền Thanh lập tức nhíu mày, tràn đầy phấn khởi nhìn phi tử đang nói chuyện kia, thấy tiếng nàng nói chuyện rất nhỏ, chỉ sợ bị Nam Thiển Mạch nghe thấy.
"Đồn rằng Thái hậu khi còn trẻ từng vụng trộm ở Ngự Hoa Viên cùng Tề Tướng quân, sau đó bị cung nữ phát hiện, báo cho tiên đế."
Phi tử kia càng nói càng hăng say, còn lông mày Cung Huyền Thanh lại nhướng lên, trong lòng tựa như có gì đó cắt vào.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó a, cung nữ kia bị dùng trượng đánh chết, nghe nói là tiên đế không tin, nhưng sau lần kia, Thái hậu cũng thất sủng rất lâu."
Cung Huyền Thanh nghe đến nhập thần, lập tức mở miệng, âm thanh lành lạnh khiến người khác giật mình: "Sau đó thì sao?"
Hiếm khi thấy Cung Huyền Thanh chủ động mở miệng hỏi cái gì, phi tử kia lại càng nói tới hăng say.
"Sau đó a, cũng không biết Thái hậu dùng thủ đoạn gì, đoạt lại sủng ái của Khang đế, đến tận bây giờ vẫn là người không thể trêu chọc nhất trong hậu cung này."
Phi tử kia nói chuyện rất nhỏ, chỉ dựa vào rất gần mới có thể nghe được, mà Cung Huyền Thanh hiển nhiên cũng nghe thấy.
Giờ khắc này, trong lòng nàng dường như bị thứ gì đó đâm vào, luôn cảm thấy không thoải mái, nàng nói vài câu, sau đó nói dối rằng thân thể mình không khỏe để trở về.
Từ lúc săn bắn mùa thu, đã không còn ảnh vệ đi theo nàng nữa, vì việc này mà trong lòng nàng cũng trở nên phức tạp, nàng nên vì việc có thể thuận lợi chấp hành nhiệm vụ mà cảm thấy cao hứng, hơn nữa điều này cũng chứng minh Nam Thiển Mạch đã tin tưởng mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy, sự tin tưởng của Nam Thiển Mạch khiến nàng vô cùng nặng nề.
Trở lại Thừa Thiên Cung, Cung Huyền Thanh giống như cây cà héo úa, ngã ở trên giường không nhúc nhích.
"Nương nương, người lại không thoải mái sao? Có cần nô tì đi truyền Ngự y không?"
Ninh Nhi vừa nhìn Cung Huyền Thanh mất tinh thần, lập tức cuống lên, nhưng Cung Huyền Thanh lại lắc lắc đầu, nói: "Không cần, bản cung chỉ mệt mỏi thôi."
Cung Huyền Thanh dùng cánh tay che khuất đi đôi mắt, ngăn cách tất cả ngoại vật, thấy Cung Huyền Thanh như vậy, Ninh Nhi thức thời lui ra.
Sau khi nàng suy nghĩ một lúc, rốt cục từ trong kẽ răng buông ra mấy chữ.
"Trấn Quốc Tướng quân... Nam Thiển Mạch..."
Nói xong, nàng vùi đầu vào trong chăn, dường như không muốn đối mặt với bất kì điều gì, nàng biết mình quan tâm Nam Thiển Mạch, nhưng lại không hề nghĩ rằng đã đến mức độ như vậy, bây giờ lòng nàng không ngừng chua xót, thực sự không dễ chịu.
"Nương nương, Thái hậu đến rồi."
Ngoài cửa, Ninh Nhi cẩn thận nhắc nhở, Cung Huyền Thanh vừa nghe xong, trong đầu giật mình một cái, lập tức ngồi dậy, vọt tới trước bàn trang điểm, nhìn trang dung của mình một chút, xác định không có vấn đề gì xong, nàng mới ra ngoài cửa nghênh tiếp Nam Thiển Mạch.
"Thần thiếp thỉnh an Thái hậu."
Cung Huyền Thanh khom người, chỉ thấy Nam Thiển Mạch dường như cũng có chút mệt mỏi, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa nói: "Vết thương đỡ hơn rồi chứ?"
Đến giờ Cung Huyền Thanh vẫn còn mang bao tay, bởi vì vết thương vẫn còn, nàng không muốn gây ra phiền phức không cần thiết.
"Vâng."
Cung Huyền Thanh chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt né tránh đi, thực ra hôm qua ở trên xe ngựa xóc nảy, vết thương trên lưng nàng bị va đập rất nhiều, vốn đã đỡ hơn một chút, giờ lại bắt đầu thấy đau, nàng tất nhiên không dám nói với Nam Thiển Mạch, chỉ sợ nàng lo lắng.
Chờ chút!
Sợ... Sợ Nam Thiển Mạch lo lắng?
Cung Huyền Thanh bị suy nghĩ của chính mình doạ ra mồ hôi lạnh, trong lòng lo sợ bất an.
"Có thể để ai gia nhìn không?"
Nam Thiển Mạch nhìn ánh mắt né tránh của Cung Huyền Thanh, vẫn cảm thấy người này đang nói dối, hơn nữa còn biểu hiện không tự nhiên, bình thường nàng ấy cũng không dễ dàng để bị nhìn thấu như vậy.
"Chuyện này..."
Gương mặt Cung Huyền Thanh lộ vẻ khó khăn, lúc này Ninh Nhi lại mở miệng: "Thái hậu, nô tì cả gan mở miệng, nương nương ở trên xe ngựa xóc nảy suốt quãng đường, đau đớn nửa ngày, vết thương không thể nào khỏi hẳn được."
Ninh Nhi giận Cung Huyền Thanh cứ luôn chịu đựng hết thảy khổ sở, nàng cũng nhịn không được phải lên tiếng.
Nam Thiển Mạch nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao phải lừa gạt ai gia?"
Đôi mắt xinh đẹp của Cung Huyền Thanh vẫn không dám nhìn Nam Thiển Mạch, bình thường, nàng thích nhất là nhìn từng chút biến hóa nhỏ nhất ở trên mặt Nam Thiển Mạch.
"Sợ Thái hậu lo lắng."
Âm thanh của Cung Huyền Thanh mềm như bông, mang theo mấy phần nũng nịu, khiến người khác không thế tức giận được, Nam Thiển Mạch nghe được lời nói của Cung Huyền Thanh, đôi mắt vốn đang lạnh lùng cũng bị hòa tan ra.
"Các ngươi lui xuống trước đi, Dao phi, ngươi vào trong cùng ai gia."
Nam Thiển Mạch khiển lui Ninh Nhi và Vân Nhiễm, cùng Cung Huyền Thanh tiến vào gian phòng, đóng cửa lại, chỉ là một khắc đó khi cửa đã đóng lại, Nam Thiển Mạch lại càng sốt sắng hơn.
"Để ai gia nhìn vết thương."
Nam Thiển Mạch giữ bình tĩnh mở miệng, nhưng rõ ràng trong giọng nói của nàng mang theo chút run rẩy không dễ nghe thấy được.
Cung Huyền Thanh quay lưng về phía Nam Thiển Mạch, nhẹ nhàng mở đai lưng của mình ra, đây cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy, tay nàng lại khẽ run, Cung Huyền Thanh kéo xiêm y xuống, lộ ra phần lưng vẫn bầm tím một mảng như cũ.
Dường như có gì đó, nặng nề đánh vào trái tim Nam Thiển Mạch.
Lần này Nam Thiển Mạch không tiến lên xoa vết thương kia nữa, chỉ nói: "Thương thế dường như không có chuyển biến tốt, ai gia sẽ sai người chuyển lời tới Ngự Dược Phòng."
"Cái kia... Thần thiếp có thể kéo lên không?"
Cung Huyền Thanh nghe ngữ khí cứng ngắc của Nam Thiển Mạch, đúng là cảm thấy có chút buồn cười, căng thẳng trong lòng đều vì vậy mà biến mất.
"Ừm."
Được Nam Thiển Mạch cho phép, Cung Huyền Thanh mặc y phục lên, quay đầu nhìn, lại thấy Nam Thiển Mạch nhìn nàng đến nhập thần, thấy nàng xoay người, Nam Thiển Mạch mới phục hồi lại tinh thần.
"Thái hậu."
Cung Huyền Thanh tiến đến vài bước, Nam Thiển Mạch lại theo bản năng lùi về sau một bước.
"Người yêu thích thần thiếp sao?"
Câu nói này như một tia pháo hoa xẹt qua trong đầu Nam Thiển Mạch, chợt lóe lên rực rỡ, rồi trong nháy mắt chỉ để lại vẻ cô đơn trên gương mặt.
"Ngươi là con dâu của ai gia, tất nhiên là yêu thích."
Nam Thiển Mạch gần như không cần nghĩ đã nói ra, giống như đã tập trả lời câu hỏi này cả trăm lần rồi vậy.
Cung Huyền Thanh vừa nghe xong, trong lòng cô đơn, nhưng vẫn mang theo nụ cười như cũ, nói: "Vậy Thái hậu yêu thích Trấn Quốc Tướng quân sao?"
Nam Thiển Mạch vừa nghe như vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, mà trong lòng Cung Huyền Thanh lại cảm thấy nhói đau, hóa ra Trấn Quốc Tướng quân này lại thật sự chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng nàng như vậy sao, chỉ cần nhắc đến hắn, nàng không vui rốt cuộc cũng không giấu được.
"Ngươi đã nghe lời đàm tiếu gì rồi?"
Giọng nói của Nam Thiển Mạch rất lạnh, đáy mắt của nàng dường như đã kết thành sương, lạnh lẽo đến thấu xương.
"Là thần thiếp lỡ lời."
Cung Huyền Thanh biết Nam Thiển Mạch tức giận rồi, nàng tất nhiên không dám tiếp tục hỏi thăm, nhưng lại cảm thấy không cam tâm, Trấn Quốc Tướng quân này chẳng lẽ đúng là 'vảy ngược' của Nam Thiển Mạch sao?
"Ai gia là Thái hậu, hắn là Trấn Quốc Tướng quân, chỉ đơn giản như vậy."
Nam Thiển Mạch nói xong, lại càng khẩn trương nhìn chằm chằm đôi mắt của Cung Huyền Thanh, dường như muốn tìm kiếm sự tin tưởng của nàng, mà Cung Huyền Thanh cảm nhận được ánh mắt kia, trong lòng vui vẻ, nhưng lại tiếp tục thở dài, nếu quan hệ thật sự đơn giản như vậy, vì sao vừa nhắc tới người này liền nổi giận đây.
"Vâng, thần thiếp hiểu rõ."
Sự ảm đạm thoáng qua đôi mắt Cung Huyền Thanh cùng tiếng thở dài khó nghe thấy được kia khiến trong lòng Nam Thiển Mạch căng thẳng, dường như sợ cái gì, lập tức tiến lên một bước, nói: "Ngươi không tin ai gia sao?"
Cung Huyền Thanh nhìn ánh mắt khẩn trương của Nam Thiển Mạch, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên sáng lên, Nam Thiển Mạch vốn đang nhìn chằm chằm nàng rất nhanh đã phát hiện ra tâm tình của Cung Huyền Thanh có biến hóa.
"Tin, người nói, thần thiếp đều tin."
Nam Thiển Mạch nhất thời nghẹn lời, cảm thấy dường như mình có chút kích động, lập tức lui lại vài bước, nói: "Sau này không nên tin những lời đàm tiếu kia nữa."
Cung Huyền Thanh ngoan ngoãn gật gật đầu, lập tức lộ ra một nụ cười kiều mị, nói: "Được, chỉ nghe lời Thái hậu."
Mặc dù biết Cung Huyền Thanh hoa ngôn xảo ngữ, nhưng sự khẩn trương trong lòng Nam Thiển Mạch lại đều bị lời nói của Cung Huyền Thanh quét sạch đi, có điều lập tức trong lòng nàng cả kinh, vì sao người này lại có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của mình như vậy.
"Ngươi còn phải nghe lời Hoàng đế và Hoàng hậu."