Đám người Tuyệt Âm Các rút lui đến một thôn xóm cách đó không xa ở ngoại ô Tây Dương Thành, Lãnh Mặc Ngôn chịu một đòn của Phong Tử Dạ, cả đường được Cung Lạc Tư đỡ, gần như ngất đi, nhưng ánh mắt của nàng lại vẫn không thể rời khỏi Lãnh Tiểu Ngũ, sắc mặt kia tái nhợt, sợ hãi đến mức cả người run rẩy.
Sau khi mọi người cảm thấy an toàn, Lãnh Mặc Ngôn mới loạng choạng đi tới bên cạnh Lãnh Tiểu Ngũ, yên tĩnh nhìn Lãnh Tiểu Ngũ, trước đây bởi vì chuyện của Cung Huyền Thanh, hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, mãi đến gần đây khi Lãnh Tiểu Ngũ biết Lãnh Mặc Ngôn thật ra không phải vô tình như bề ngoài, nàng mới hết giận, nhưng còn chưa kịp hòa giải với người kia, đã bị Phong Tử Dạ bắt đi.
Lãnh Mặc Ngôn không nói gì, làn da tái nhợt bệnh trạng bởi vì trọng thương mà càng trắng hơn, khóe miệng nàng có một một vệt đỏ tươi đẹp chói mắt, nàng nhìn thấy ánh mắt ủy khuất sợ hãi của Lãnh Tiểu Ngũ, viền mắt không khỏi ửng đỏ, nhịn xuống đau nhức, nghiêng người ôm Lãnh Tiểu Ngũ.
Lúc này, Lãnh Tiểu Ngũ vốn lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ được Lãnh Mặc Ngôn ôm vào trong ngực, lại không nhịn được khóc lớn lên.
"Mặc Ngôn... Mặc Ngôn!"
Giọng Lãnh Tiểu Ngũ khàn khàn gọi tên Lãnh Mặc Ngôn, còn hốc mắt Lãnh Mặc Ngôn lại càng ngày càng đỏ, trước mắt đã hoàn toàn mơ hồ.
"Sợ hãi..."
Lãnh Tiểu Ngũ run rẩy trong lòng Lãnh Mặc Ngôn, có thể tưởng tượng được mấy ngày ở trong địa lao của Phong Tử Dạ, nàng đã phải chịu đựng lời nói và hành động ngược đãi từ Phong Tử Dạ, nàng cứ tưởng là mình sẽ chết, nàng vừa không hi vọng Lãnh Mặc Ngôn tới cứu mình, bởi vì nàng biết vào lúc này là thời điểm quan trọng nhất với Lãnh Mặc Ngôn, mà nàng cũng vừa hi vọng Lãnh Mặc Ngôn sẽ tới cứu mình, bởi vì nàng không muốn chết ở một nơi không có Lãnh Mặc Ngôn.
"Tại ta..."
Lãnh Mặc Ngôn không biết an ủi Lãnh Tiểu Ngũ thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, ngữ khí ôn nhu, mọi người nhìn thấy hai người gặp lại được nhau từ bên bờ sinh tử, viền mắt cũng đều ửng đỏ.
Nhưng không chờ Lãnh Mặc Ngôn nói được gì nữa, mắt nàng liền tối sầm lại, ngã quỵ ở trong lòng Lãnh Tiểu Ngũ, kinh lạc toàn thân nàng đều đang đau nhức, vì nhìn thấy Lãnh Tiểu Ngũ đã thật sự an toàn, nàng mới cam lòng ngã xuống.
"Các chủ!"
Cung Lạc Tư chạy tới ôm lấy Lãnh Mặc Ngôn, Lãnh Tiểu Ngũ vừa nhìn vậy, lập tức cầm lấy tay Lãnh Mặc Ngôn oa oa khóc rống lên.
Thương Chỉ Âm tiến lên giúp Lãnh Mặc Ngôn bắt mạch, đột nhiên hơi nhướng mày, lập tức nói: "Chưởng của Phong Tử Dạ, có độc."
Luyện Huyết Ma Công tới thượng thừa, có thể bách độc bất xâm, đó là bởi vì toàn thân người luyện công đã là độc, nếu không phải nội lực Lãnh Mặc Ngôn thâm hậu, sợ là đã sớm chết dưới tay Phong Tử Dạ.
"Làm sao bây giờ?"
Cung Lạc Tư không biết y thuật, Thương Chỉ Âm cùng Trưng Khê Nhiên cũng chỉ hiểu sơ, nhìn khắp toàn bộ Tuyệt Âm Các, không thể tìm được một ai thật sự biết y thuật, các nàng là sát thủ, không phải y giả, vì vậy các nàng rất ít học y thuật.
"Mặc Ngôn... Mặc Ngôn..."
Lãnh Tiểu Ngũ gọi tên Lãnh Mặc Ngôn, chợt thấy ngực đau đớn khó chịu, trong cổ họng ngòn ngọt, lại phun ra máu, hơn nữa máu đều màu đen.
Trưng Khê Nhiên và Thương Chỉ Âm vừa nhìn vậy, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, tiến lên bắt mạch tìm hiểu, cũng là trúng độc.
"Từ lúc nào..."
Trưng Khê Nhiên kinh ngạc, vừa nãy giúp Lãnh Tiểu Ngũ bắt mạch, cũng không thấy nàng có bất kì dấu hiệu trúng độc nào...
"Tìm Vân Thiển!"
Lúc này Vũ Nhất đứng dậy, nàng gấp đỏ cả mắt, nàng biết y thuật của Vân Thiển rất tốt, nàng đã từng vào trong cung xem xét tình hình của Cung Huyền Thanh, vì vậy y thuật của Vân Thiển thế nào, nàng cũng biết.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Cung Lạc Tư, ngoại trừ Lãnh Mặc Ngôn, nàng chính là người có thể quyết định mọi chuyện.
"Sai hai người đi cầu trợ Vân Thiển, mạng của Các chủ và Tiểu Ngũ, quan trọng hơn tất cả, Vũ Nhất, ngươi tiến cung nhờ Nam Thiển Mạch giúp đỡ, Tuyết Tình thường ngày ngươi thu thập nhiều bảo bối nhất, Thiên Sơn Tuyết Liên, nhân sâm ngàn năm đều lấy hết ra giúp hai người kéo dài tính mạng, ta sẽ dùng nội lực giảm bớt độc tố khuếch tán trong hai người... Những người còn lại đi tìm những y sư khác, nếu Vân Thiển không đến chí ít còn có lực lượng dự phòng, còn một chuyện nữa..."
Cung Lạc Tư dừng một chút, thở dài, rồi nói tiếp: "Không được về Tuyệt Âm Các, nơi đó đã không còn là chỗ dung thân nữa."
Bây giờ Nam Thiển Mạch trắng trợn tấn công Nguyệt Chu Sơn, trước đây Vân Nhiễm lại từng tới Vô Đầu Cốc, có lẽ cũng đoán được mấy phần vị trí chuẩn xác của Tuyệt Âm Các, sợ là Tuyệt Âm Các đã sớm có mai phục, bây giờ trở lại sẽ rơi vào kết cục chui đầu vào rọ.
"Vâng!"
Mọi người đồng loạt mở miệng, ai đi đường nấy, còn hai người Cung Lạc Tư và Thương Chỉ Âm lại ôm Lãnh Mặc Ngôn và Lãnh Tiểu Ngũ vào một nhà tranh bỏ hoang bên trong tiểu thôn, nhà tranh cũ nát dơ bẩn, tro bụi đầy trời, nhưng hai người cũng không thể để ý nhiều như vậy, chỉ mong bây giờ tìm được nơi có mái che đầu.
Vào trong gian phòng, Cung Lạc Tư bắt đầu giúp hai người vận chuyển nội lực, ngăn cản độc tố khuếch tán, một canh giờ trôi qua mới xong.
Cung Lạc Tư mở mắt ra, nhà vốn dơ bẩn và tràn ngập tro bụi đã được Thương Chỉ Âm thu dọn sạch sẽ, tuy vẫn rách nát, nhưng cũng coi như đã sạch sẽ hơn nhiều.
Cung Lạc Tư quay đầu, nhìn thấy Thương Chỉ Âm đang ngồi ở trên cái ghế cũ nát, đầu dựa vào vách tường cứ như vậy ngủ.
Nàng chậm rãi đi tới, có lẽ là sát thủ mẫn cảm, Thương Chỉ Âm rất nhanh đã mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo sau khi nhìn thấy người đi tới là Cung Lạc Tư, lập tức lại mềm nhũn ra.
"Lạc..."
Thương Chỉ Âm mới mở miệng nói một chữ, Cung Lạc Tư lại dùng ngón tay trỏ điểm ở trên miệng nàng, nói: "Nhắm mắt lại."
Thương Chỉ Âm nghe xong, bỗng nhiên có chút khẩn trương, nhưng cũng thuận theo nhắm hai mắt lại.
Thương Chỉ Âm có thể cảm giác được ngón tay Cung Lạc Tư rời khỏi môi nàng, sau đó một luồng khí tức ấm áp thơm dịu kéo đến.
Lúc cảm giác được bờ môi mềm mại nóng bỏng rơi xuống khóe miệng mình, nàng gần như hạnh phúc không mở nổi hai mắt.
"Cực khổ rồi..."
Cung Lạc Tư vẫn không dám thừa nhận và đối mặt với tình cảm của Thương Chỉ Âm, nhưng nàng nhìn thấy Cung Huyền Thanh có thể chết vì Nam Thiển Mạch, nhìn thấy ràng buộc còn mãnh liệt hơn thân nhân giữa Lãnh Mặc Ngôn và Lãnh Tiểu Ngũ, nàng liền biết đã đến lúc mở ra gông xiềng trên người mình.
"Cung Lạc Tư... Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi..."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Cung Huyền Thanh yếu ớt tỉnh lại từ trong mộng, nhìn thấy Nam Thiển Mạch vẫn còn đang ngủ, những ngày gần đây Nam Thiển Mạch đều vô cùng mệt nhọc, đương nhiên tối hôm qua các nàng sẽ không quá điên cuồng, nhưng không nghĩ tới vẫn mệt muốn chết Nam Thiển Mạch rồi, người lúc nào cũng thức dậy đúng giờ kia bây giờ lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cung Huyền Thanh nhìn hô hấp đều đều của Nam Thiển Mạch, khóe miệng không tự chủ gợi lên một độ cong, ôn nhu động lòng người.
Nàng nhẹ nhàng vỗ bả vai Nam Thiển Mạch, người kia mới chậm rãi tỉnh lại, chỉ là dáng vẻ lim dim kia, lười biếng và gợi cảm dị thường, hại nàng mới sáng sớm đã đột nhiên nổi lên tà hỏa.
Cung Huyền Thanh nghiêng người hôn Nam Thiển Mạch, người kia hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, đến khi nàng phản ứng lại, đầu tiên là nhẹ nhàng giãy giụa mấy lần, rồi ỡm ờ đáp lại Cung Huyền Thanh.
Nhưng nụ hôn này của Cung Huyền Thanh, cũng khiến nàng hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng thoải mái.
Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng đẩy Cung Huyền Thanh ra, hơi híp mắt lại sẵng giọng: "Ban ngày không thể tuyên dâm."
Nam Thiển Mạch đỏ mặt nghiêm trang đẩy Cung Huyền Thanh ra, thời gian lâm triều sắp đến rồi, nàng đi tới sau tấm bình phong rửa mặt, sau đó mặc vào cung trang nặng nề.
Cung Huyền Thanh ngồi ở mép giường yên tĩnh chờ đợi Nam Thiển Mạch, gương mặt nở nụ cười ôn nhu, chẳng khác nào mười dặm gió xuân, tươi đẹp động lòng người.
Chờ Nam Thiển Mạch đổi xong xiêm y, nàng liền nhìn thấy Cung Huyền Thanh đang ngây ngốc cười, không khỏi thổi phù một tiếng bật cười.
"Sao vậy?"
Nam Thiển Mạch ôn nhu hỏi, còn Cung Huyền Thanh thu lại một nửa ý cười, nói: "Ta đang nghĩ... Eo và chân nàng không đau sao? Dù sao ngày hôm qua cũng bị ta..."
Cung Huyền Thanh còn chưa nói xong, lông mày Nam Thiển Mạch khẽ nhíu, dùng ngón tay ngọc thon dài ngăn chặn cái môi nói lung tung của Cung Huyền Thanh.
"Yêu phi... Nàng đừng quá càn rỡ."
Tuy Nam Thiển Mạch làm bộ trách cứ, nhưng gương mặt ửng đỏ, ánh mắt ôn nhu, làm sao cũng không lừa gạt được người ta.
"Chỉ càn rỡ với nàng."
Cung Huyền Thanh cười khẽ, Nam Thiển Mạch cũng không trả lời, dù sao có lúc nói lời ngon tiếng ngọt, là thứ nàng làm sao cũng không học được.
"Ta đi thượng triều, nếu nàng mệt mỏi, có thể nằm thêm một lúc."
Nam Thiển Mạch nói xong, liền rời khỏi Phượng Loan Cung, còn Cung Huyền Thanh nhìn sau khi Nam Thiển Mạch rời đi, nàng không chờ cung nữ đi vào, đã tự mình chậm rãi đứng lên, nhưng hai chân vẫn có chút vô lực, mới đi được hai, ba bước, nàng liền không duy trì được nữa ngã trên mặt đất.
Đôi mắt nàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm... Trong lòng có chút âm u...
Cũng không biết khi nào thương thế của mình mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Càn Hòa Điện.
Sau khi Nam Thiển Mạch và Vũ Đế lâm triều xong, cùng nhau đến Càn Hòa Điện thương nghị quốc sự, chỉ là trong lúc đó Nam Thiển Mạch thoáng ngáp vài cái, Vũ Đế sững người, con mắt ngưng lại, nói: "Xem ra hoàng tổ mẫu rất mệt."
Nam Thiển Mạch nghe xong, sắc mặt hơi mất tự nhiên, chỉ cười khẽ đáp lại: "Ừm, mùa hè rất nhiều muỗi, ban đêm luôn bị quấy rầy, có lẽ vì vậy không ngủ được."
Vũ Đế nghe xong, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nghe nói tình cảm của hoàng tổ mẫu và Dao Thái phi rất tốt?"
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, chân mày nhíu lại, nhìn ánh mắt lấp lóe kia của Vũ Đế, chậm rãi nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Chúng cung nhân nghe xong, tất cả đều lui ra, ngay cả Vân Nhiễm cũng không ngoại lệ.
"Hoàng đế muốn nói gì?"
Nam Thiển Mạch nói thẳng, Vũ Đế là do mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, mỗi một vẻ mặt của hắn muốn biểu đạt gì, nàng đều rõ như lòng bàn tay.
"Trẫm... Đêm qua đã tới Phượng Loan Cung."
Vũ Đế nói xong, lấy ra niệm châu Nam Thiển Mạch để quên hôm qua từ trong tay áo, Nam Thiển Mạch hơi giật mình, sờ xuống hông của mình, quả nhiên niệm châu không có ở đó, hơn nữa... Vũ Đế nói hắn đã tới Phượng Loan Cung.
"Ừm, Hoàng đế, ngươi nói tiếp đi."
Nam Thiển Mạch cầm lại niệm châu ở trên tay Vũ Đế, sau đó đôi mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả chăm chú nhìn Vũ Đế.
"Trẫm đều nhìn thấy hết."
Nam Thiển Mạch nghe xong, cả người chấn động, nàng nghĩ Vũ Đế rất có thể đã biết gì đó, nhưng từ miệng Vũ Đế nói ra, lại luôn cảm thấy trong lòng rầu rĩ không biết làm sao.
"Như Hoàng đế thấy, ai gia và Dao Thái phi, chính là quan hệ như vậy."
Nam Thiển Mạch vẫn luôn nghĩ thừa nhận tình cảm với Cung Huyền Thanh cho người khác biết sẽ vô cùng khó khăn, cũng không biết phải mở miệng thế nào, nhưng bây giờ, nàng lại có thể thẳng thắn nói ra như vậy, đúng là có chút ngoài dự liệu của mình.
Vũ Đế cả kinh, tuy đã biết, nhưng hắn không nghĩ tới Nam Thiển Mạch sẽ thừa nhận thoải mái như vậy.
"Vậy Hoàng đế muốn làm thế nào?"
Nam Thiển Mạch nhíu lông mày lên, sau khi nói xong liền yên tĩnh nhìn Vũ Đế, nhưng Vũ Đế lại một câu cũng không nói ra được.
Làm thế nào? Mình có thể làm thế nào?
"Vậy Vũ Đế thấy ai gia và Dao Thái phi như vậy, là sai sao?"
Nam Thiển Mạch ôn nhu hỏi, nàng không muốn làm Vũ Đế sợ, tuy hắn là Hoàng đế, nhưng hắn cũng chỉ là một hài tử.
"Trẫm không biết..."
Đúng và sai, hắn không biết, từ xưa tới nay nam nữ kết hợp chính là thiên đạo, nhưng khi hắn nhìn thấy Nam Thiển Mạch và Cung Huyền Thanh cùng một chỗ, trong thoáng chốc có ngạc nhiên, nhưng hắn suy nghĩ nhiều lần, rồi lại không nghĩ ra Nam Thiển Mạch có gì sai.
"Hoàng đế muốn tự chủ hoàng quyền không?"
Nam Thiển Mạch chuyển đề tài, Vũ Đế giương mắt nhìn về phía nàng, hai con mắt lộ ra ánh sáng, một thứ ánh sáng nóng bỏng.