"Muốn."
Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Thiển Mạch sóng sánh tia nước, nhiệt độ trong mắt đã biểu lộ ra tâm tình nóng bỏng của nàng lúc này, nàng thừa nhận lại bị Cung Huyền Thanh mê hoặc một lần nữa, nàng không phải thánh nhân, huống chi người nàng yêu nhất dụ hoặc như vậy, bảo nàng làm sao khắc chế chính mình.
Cung Huyền Thanh nở một nụ cười mê hoặc, nghiêng người sang hôn Nam Thiển Mạch, như đốt lửa trên củi khô, lí trí Nam Thiển Mạch chưa bao giờ biến mất gần như chẳng còn gì nhanh như vậy, có lẽ vì nhẫn nại quá lâu, có lẽ vì người trước mắt thực sự quá mê người.
Cung Huyền Thanh dò ra cái lưỡi thơm tho dây dưa cùng Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch cũng không chút khách khí đáp lại, sau đó Nam Thiển Mạch dường như chưa vừa lòng với kiểu thân mật như vậy, nàng xoay người lên, tách hai chân ngồi ở trên eo Cung Huyền Thanh.
Ba ngàn tóc đen rải rác, đôi mắt xinh đẹp vốn thanh lãnh nhiễm phải sắc dục, tia nước sóng sánh mê người, cho dù là yêu nghiệt như Cung Huyền Thanh, bây giờ cũng bị dung nhan tuyệt thế của Nam Thiển Mạch làm cho kinh diễm.
"Nam Thiển Mạch... Nàng đẹp quá..."
Ánh mắt Cung Huyền Thanh rơi xuống đôi môi ướt át sưng đỏ của Nam Thiển Mạch, nàng đưa tay phải ôm lấy cổ Nam Thiển Mạch để nàng nghiêng người hôn lên trên môi của mình.
Nam Thiển Mạch thuận theo hôn lên môi Cung Huyền Thanh, dò ra cái lưỡi thơm tho cùng nhau triền miên, sau đó nàng dần dần cảm thấy chưa đủ, nàng rời khỏi môi Cung Huyền Thanh, di chuyển xuống cằm, cổ...
Nàng đưa tay gỡ bỏ lý ý của Cung Huyền Thanh, bên trong cảnh xuân vô hạn, Nam Thiển Mạch lơ đãng mỉm cười, nói: "Cung Huyền Thanh... Xem ra nàng thật sự nhẫn nại rất lâu."
Cung Huyền Thanh hơi đỏ mặt, nhưng ý cười bên môi chưa tắt, nàng đáp lại nói: "Nàng... có phải cũng thế không?"
Nam Thiển Mạch hờn dỗi vài tiếng, hung hăng trừng Cung Huyền Thanh một cái.
"Câm miệng!"
Nam Thiển Mạch nghiêng người hôn lên môi Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh thỏa mãn mỉm cười, không tiếp tục nói nữa, cũng nói không ra lời, người này da mặt mỏng, không chịu nổi trêu chọc.
Môi Nam Thiển Mạch rời đi nửa tấc, nhếch miệng nở nụ cười xấu xa, Cung Huyền Thanh cảm thụ được kĩ xảo thuần thục của Nam Thiển Mạch, bỗng nhiên nhíu mày lại, nói: "Xem ra mấy ngày nay nàng thật sự cũng tiến bộ không ít."
"Không phải nàng cũng biết trong cung có rất nhiều sách 'kì quái' sao?"
Khóe miệng Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười ôn nhu, nói:"Nam Thiển Mạch, ta muốn nàng..."
"Có được không?"
Ánh mắt của Nam Thiển Mạch quyến rũ đầy mị hoặc, nàng liếc nhìn Cung Huyền Thanh, nhìn thấy khẩn cầu trong mắt nàng, trong lòng hơi động, cúi người xuống hôn một cái lên khóe môi Cung Huyền Thanh.
"Tiến vào."
Thậm chí âm thanh cũng đang run rẩy, Cung Huyền Thanh biết Nam Thiển Mạch đang khẩn trương, có thể nói ra những lời này đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng.
Cung Huyền Thanh giương mắt nhìn dáng vẻ khó chịu kia của Nam Thiển Mạch, trong lòng hơi đau, nói: "Nam Thiển Mạch, có phải không thoải mái không?"
Nam Thiển Mạch nhìn đôi mắt xinh đẹp của Cung Huyền Thanh, cắn môi dưới, trái lo phải nghĩ một hồi lâu sau, mới mở miệng: "Nàng... Nàng cử động một chút..."
Lúc này Cung Huyền Thanh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nụ cười dần dần mang theo ý xấu.
"Nam Thiển Mạch, nàng chuyển động đi..."
"Ta... Ta sẽ không..."
Tuy Nam Thiển Mạch đã trải qua chuyện phu thê, nhưng Khang Đế xưa nay đều theo khuôn phép cũ, đâu giống Cung Huyền Thanh... làm càn như vậy...
Cung Huyền Thanh nhìn dáng vẻ Nam Thiển Mạch bị phủ lên sắc dục ở trước mắt, nàng cũng không nhịn được nữa, cử động thân thể lên hôn Nam Thiển Mạch.
"Nam Thiển Mạch, ta trúng độc..."
Nam Thiển Mạch có thể nghe được lời nói của Cung Huyền Thanh, chỉ là trong lúc ý loạn tình mê, nàng hé miệng chính là thở gấp, nửa câu cũng không đáp lại được.
"Trúng độc của nàng rồi, Nam Thiển Mạch..."
Một lúc lâu, Nam Thiển Mạch nằm nhoài trên người Cung Huyền Thanh, không ngừng nặng nề thở hổn hển, qua rất lâu, Nam Thiển Mạch mới thở ra hơi.
Nàng ngẩng đầu lên, mới phát hiện Cung Huyền Thanh cũng đang nhìn mình.
"Nam Thiển Mạch, nghỉ ngơi tốt chưa? Muốn ta được không?"
Cung Huyền Thanh khắc chế rất lâu, nhưng nàng rất có kiên trì, kiên nhẫn chờ đợi Nam Thiển Mạch.
"Như nàng mong muốn..."
Bên trong Thừa Thiên Cung, tiếng thở gấp ẩn nhẫn kia, rất lâu cũng không thể lắng lại.
Vân Nhiễm canh giữ ở cửa đỏ cả mặt, nhưng vẫn cố gắng duy trì thần sắc bất biến.
"Vân Nhiễm cô cô, không phải thương thế của chủ nhân tái phát chứ!"
Ninh Nhi rõ ràng nghe thấy giọng của Cung Huyền Thanh, dường như âm thanh có chút khó chịu.
"Không... Không phải, gần đây Thái hoàng Thái hậu học được một thủ pháp xoa bóp, có thể giúp Dao Thái phi hồi phục."
Ninh Nhi bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, bỗng nhiên vui mừng vì mình chưa xông vào, nếu không Nam Thiển Mạch sẽ trị tội mình mất.
"Cũng may có Thái hoàng Thái hậu ở đây, chủ nhân nghe lời Thái hoàng Thái hậu nhất."
Ninh Nhi ngáp một cái, chậm rãi đi xa, còn Vân Nhiễm mới thả lỏng, nghe tiếng thở hổn hển đứt quãng bên trong tẩm cung kia, trong lòng chửi nhỏ một tiếng.
"Không thể suy nghĩ đến cảm thụ của người ngoài cửa một chút sao?"
Nam Sở Quốc, đáy vực Đoạn Dực Nhai, Bích Lạc Cung.
Trưởng Tôn Mộ Tịch đón gió lạnh, nhìn trăng sáng trên trời, lại cảm thấy cô đơn, trong lòng như bị đao hung hăng cắt xuống nhiều lần.
"Nhan Hề..."
Lúc này Hoa Nguyệt Lang đi tới, khoác áo choàng lên người Trưởng Tôn Mộ Tịch.
"Cái kia... Trưởng Tôn cô nương, ngươi phải bảo trọng thân thể."
Trưởng Tôn Mộ Tịch đã ngoài ba mươi, nhưng dung mạo tuyệt sắc kia, băng cơ ngọc cốt, thực sự không khác gì một cô nương, Hoa Nguyệt Lang thực sự không thể nào nói Trưởng Tôn Mộ Tịch đã già rồi.
"Tiểu nha đầu, nếu tình yêu chân thành nhất của ngươi chết rồi, ngươi còn có thể sống tiếp sao?"
Trưởng Tôn Mộ Tịch hạ thấp mắt, trong đồng tử âm u, mông lung giống như ánh trăng kia vậy, mang theo cô đơn cùng phiền muộn.
"Không thể."
Hoa Nguyệt Lang yêu Vân Thiển tha thiết, các nàng từ nhỏ đã ở chung một chỗ, cùng nhau vào sinh ra tử, thậm chí hứa cạnh nhau cả đời, nếu Vân Thiển có chuyện, nàng làm sao có thể tạm bợ sống tiếp.
"Trưởng Tôn... cô nương, ngươi có phải là tiền Hoàng Quý phi của Thần Chỉ Quốc?"
Hoàng Quý phi kia đã từng một thời quyền khuynh, thân mẫu của Chung Ly Mặc Ngôn, nhưng sau đó phạm phải tội, mang theo Hoàng hậu Lãnh Nhan Hề bỏ trốn.
Trưởng Tôn Mộ Tịch nhìn Hoa Nguyệt Lang, đồng tử lạnh lẽo bỗng nhiên lay động...
"Phải."
Trưởng Tôn Mộ Tịch thẳng thắn, bỗng nhiên nàng muốn gặp Lãnh Mặc Ngôn một lần, gặp nữ nhi của mình, người mình mắc nợ nhiều nhất.
"Ngươi cùng... Lãnh Nhan Hề là quan hệ gì?"
Hoa Nguyệt Lang có thể mơ hồ cảm giác được quan hệ của Trưởng Tôn Mộ Tịch cùng Lãnh Nhan Hề, bởi vì mỗi khi nhắc đến Lãnh Nhan Hề, đôi mắt Trưởng Tôn Mộ Tịch lúc nào cũng ôn nhu.
"Ái nhân."
Trưởng Tôn Mộ Tịch vẫn thẳng thắn, Hoa Nguyệt Lang cũng không kinh sợ, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
"Ngươi dường như không hề kinh ngạc."
Trưởng Tôn Mộ Tịch vốn tưởng rằng Hoa Nguyệt Lang sẽ kinh ngạc, thậm chí dùng ánh mắt quái đản nhìn mình, nhưng lại không có, Hoa Nguyệt Lang chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trong nụ cười thậm chí mang theo chúc phúc.
"Bởi vì người nàng yêu, là ta."
Lúc này Vân Thiển cũng đi tới, câu trả lời của nàng khiến vẻ mặt Trưởng Tôn Mộ Tịch sững sờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại, dáng vẻ hiểu rõ trong lòng.
"Vân Thiển, từ khi nào ngươi lại trắng trợn như vậy?"
Tính cách Vân Thiển luôn luôn nhàn nhạt, lúc nào cũng không có chút gợn sóng nào, nàng chưa từng nghĩ tới, nàng ấy sẽ nói rõ quan hệ của nàng và mình ở trước mặt người ngoài như thế.
Vân Thiển cười khẽ, cũng không trả lời, nàng vẫn là Vân Thiển phong đạm vân khinh kia.
"Lãnh Nhan Hề... Nàng đi về cõi tiên rồi sao?"
Vân Thiển không dám nói một chữ 'chết' này, vừa nãy nàng tất nhiên nghe thấy chuyện Trưởng Tôn Mộ Tịch hỏi Hoa Nguyệt Lang, cho nên nàng biết, Lãnh Nhan Hề có khả năng đã chết rồi.
"Ừm... Rơi xuống Đoạn Dực Nhai này."
Vân Thiển nghe xong, nhìn vẻ mặt âm u của Trưởng Tôn Mộ Tịch, toàn thân đều run rẩy, dường như đang ẩn nhẫn thống khổ vậy, nàng lại nghĩ đến một chuyện, lập tức mở miệng.
"Vì sao?"
Vân Thiển hỏi, Trưởng Tôn Mộ Tịch dường như nhớ ra chuyện gì đó làm cho nàng căm hận vô cùng, nàng lạnh lùng nói: "Nàng bị binh của Chung Ly Liệt truy sát, sau đó vì không chịu khuất nhục, nhảy xuống từ nơi này... Ta không kịp... bảo vệ nàng!"
Trưởng Tôn Mộ Tịch nói xong lời cuối cùng, trở nên nghẹn ngào, nữ nhân kiêu ngạo mà cương liệt kia khi nói tới Lãnh Nhan Hề, lúc nào cũng yếu đuối như một búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ.
Vân Thiển cùng Hoa Nguyệt Lang liếc nhau một cái, cuối cùng Vân Thiển mới mở miệng: "Có phải vai trái của nàng có một hình xăm đóa hoa sen màu tím không?"
Trưởng Tôn Mộ Tịch nghe xong, thần kinh siết chặt, lập tức bắt lấy hai vai Vân Thiển, kích động nói: "Đúng... Có phải ngươi gặp nàng! Hoặc... thi thể của nàng!"
Vân Thiển không nói lời nào, Trưởng Tôn Mộ Tịch ý thức được mình thất thố, nàng thả Vân Thiển ra, lúc này Vân Thiển mới chậm rãi mở miệng, nói: "Nàng chưa chết, cũng giống như ngươi vậy, nhảy xuống đại nạn không chết, được chúng ta cứu, chỉ là... Nàng không nhớ được chuyện trước kia, luôn nói mình làm mất một bảo vật, muốn đi tìm, sau đó chúng ta đã đưa nàng rời khỏi Bích Lạc Cung."
Trong mắt Trưởng Tôn Mộ Tịch dấy lên hỏa diễm, như ánh lửa nhen lên từ nơi tuyệt vọng nhất, nóng bỏng đến mức có thể tổn thương người ta.
"Các ngươi đưa nàng đi đâu, các ngươi có biết nàng ở đâu không?"
Vân Thiển thở dài, nói: "Chúng ta chỉ đưa nàng rời khỏi Bích Lạc Cung, có điều ta cũng nghe nói nàng muốn đi về phía Nam."
Trưởng Tôn Mộ Tịch nghe xong, bỗng nhiên quỳ xuống, Vân Thiển cùng Hoa Nguyệt Lang bị bất ngờ, lại có chút không biết làm sao.
"Cảm tạ các ngươi, ta phải đi tìm Nhan Hề, ta nhất định sẽ trở lại báo đáp các ngươi."
Trưởng Tôn Mộ Tịch nói xong, vừa muốn rời khỏi, lại dừng bước chân lại.
"Các ngươi là người trong giang hồ, nếu có một ngày gặp được Các chủ Tuyệt Âm Các... Nói với nàng, là ta có lỗi với nàng... Ta quá ích kỉ, quá ích kỉ, xin lỗi."
Trưởng Tôn Mộ Tịch nói xong, lập tức đi tới cửa lớn Bích Lạc Cung, Vân Thiển cùng Hoa Nguyệt Lang cũng không ngăn trở, cứ như vậy nhìn Trưởng Tôn Mộ Tịch rời đi.
"Tiền Các chủ Tuyệt Âm Các, Trưởng Tôn Mộ Tịch, Các chủ Tuyệt Âm Các, Lãnh Mặc Ngôn."
Vân Thiển chậm rãi nói, đăm chiêu.
"Không nghĩ tới nữ nhân bày mưu tính kế, khống chế vận mệnh Thần Chỉ Quốc trong miệng Thái hoàng Thái hậu, cũng là một nữ nhân yêu đến si cuồng."
Hoa Nguyệt Lang sâu kín mở miệng, thân thể dán lên Vân Thiển, ôm cánh tay của nàng.
"Đầy đầu tóc bạc kia... cũng là vì một chữ tình này đi!"
Nam Sở Quốc, Khúc Châu, Du Thành.
Lãnh Tiểu Ngũ tựa ở trên tường, sự yên tĩnh này đột nhiên khiến nàng cảm thấy an tâm, nàng sợ cánh cửa hầm kia mở ra, sợ ánh mắt điên cuồng của Phong Tử Dạ, vừa nghĩ tới, cánh tay sẽ không tự chủ đau đớn.
Nhưng chuyện nàng sợ nhất vẫn xảy ra, cánh cửa hầm mở ra, Lãnh Tiểu Ngũ hoảng sợ nhìn về phía cửa, chẳng qua người tới không phải Phong Tử Dạ, mà là Thiếu Trang chủ của Phong Lâm Sơn Trang, Phong Hồng Phi.
Hắn tới gần Lãnh Tiểu Ngũ, Lãnh Tiểu Ngũ lại lui ra, hắn cũng không để ý, chỉ khẽ cười.
"Ta nghe đệ tử nói ngươi bị Vương gia làm tổn thương cánh tay, ta giúp ngươi xem một chút được không?"
Phong Hồng Phi nói, nhưng phòng bị trong lòng Lãnh Tiểu Ngũ vẫn rất nặng, không chịu tới gần Phong Hồng Phi chút nào.
Phong Hồng Phi kéo tay áo của mình lên, ở trên cánh tay của hắn có một dấu răng nhỏ, dường như bị cắn rất tàn nhẫn, bây giờ vẫn còn vết sẹo.
"Ngươi có nhớ cái này không?"
Lãnh Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn, khẽ lắc đầu, Phong Hồng Phi vẫn ôn nhu cười, cũng không nói lời nào, lấy ra một ít thuốc, nhánh cây và băng vải từ trong lồng ngực.
"Trước đây ta có một muội muội, khi đó luôn thích trêu đùa nàng, đây là nàng tức giận cắn. Sau đó nàng sinh bệnh, bị cha vứt bỏ ở trên Thiên Tuyệt Nhai, lúc ấy ta không biết, nếu không nhất định ta sẽ mang nàng về."
Phong Hồng Phi bước tới, Lãnh Tiểu Ngũ hơi lui lại, nhưng ánh mắt không còn đề phòng như trước nữa.
Phong Hồng Phi nhẹ nhàng kéo tay Lãnh Tiểu Ngũ qua, bắt đầu giúp nàng chữa thương, Lãnh Tiểu Ngũ cũng không nói lời nào.
"Con người của ta rất vô tình, chỉ có muội muội là người duy nhất ta không thể tàn nhẫn, ta hận cha ta, cũng hận sự bất lực của chính mình..."
Phong Hồng Phi vừa nói, vừa giúp Lãnh Tiểu Ngũ băng bó, cố định vị trí xương của nàng, có chút đau, nhưng động tác của hắn nhu hòa, Lãnh Tiểu Ngũ đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
"Ta có thể phản bội bất kì kẻ nào, giết bất kì ai, ngoại trừ muội muội ta, nàng là bảo vật duy nhất của ta, ta cứ cho là nàng đã chết rồi... Nhưng ngày ấy ta vô tình nhìn thấy vết tích của riêng nàng, ta mới biết, nàng còn sống."
Phong Hồng Phi nói xong, nghiêm túc băng bó cho Lãnh Tiểu Ngũ rồi để lại thuốc.
"Muội muội của ta, cánh tay trái của nàng có một vết bớt hình bầu dục."
Phong Hồng Phi nói xong, ôn nhu mỉm cười với Lãnh Tiểu Ngũ, đưa tay xoa xoa đầu nàng rồi rời khỏi.
Lãnh Tiểu Ngũ không nói câu nào với Phong Hồng Phi, cho đến khi hắn rời đi, Lãnh Tiểu Ngũ mới kéo tay áo của mình lên, vết bớt màu đỏ hình bầu dục trên cánh tay khắc sâu vào trong mắt, như một đám lửa thiêu đốt chính nàng.