Ninh Nhi đưa từng muỗng từng muỗng cháo hoa đến bên môi Cung Huyền Thanh, mà khẩu vị Cung Huyền Thanh khẩu dường như tốt hơn rất nhiều so với trước đây, một chén cháo hoa lớn rất nhanh đã thấy đáy.
Ninh Nhi cao hứng cầm chén để xuống, ngồi vào mép giường, nắm lấy tay Cung Huyền Thanh, nói: "Chủ nhân... Sao người lại... muốn..."
Muốn tự sát... Ninh Nhi không cách nào nói ra khỏi miệng được, hai chữ này mỗi khi đến bên môi, nàng đều cảm thấy cay đắng vô cùng, như lại nhìn thấy dáng vẻ Cung Huyền Thanh sắp chết ngày đó, vệt đỏ tươi đẹp trên khóe môi tím bầm kia, nhớ đến lòng vẫn còn sợ hãi.
"Mấy ngày nay, trong lòng buồn khổ, nhất thời nghĩ quẩn thôi."
Cung Huyền Thanh đương nhiên lược bỏ qua rất nhiều thứ, Ninh Nhi không biết mấy ngày nay nàng đến cùng đã chịu đựng những gì, làm sao từ thiên đường rơi vào địa ngục, làm sao từ Ma Hồ khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật trong giang hồ bị trở thành phế nhân.
"Chủ nhân... Sau này người đừng như vậy, mọi chuyện còn có Ninh Nhi..."
Mấy ngày nay, Ninh Nhi không phải là không nghĩ tới, nếu Cung Huyền Thanh thật sự chết rồi, nàng dự định sẽ lấy thân tuẫn* chủ, để báo đáp lòng tốt của Cung Huyền Thanh, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Cung Huyền Thanh lại xảy ra chuyện gì.
*tuẫn: chôn theo
"Ừm, sẽ không, chết qua một lần, cảm thấy sống sót vẫn tốt hơn."
Loại lạnh lẽo thấu xương lạnh kia, thân thể luôn phiêu bạt ở trong bóng tối, không có nơi thuộc về, không có ai làm bạn, không có được bất kì sự cứu rỗi nào, cô độc mà bất lực, loại cảm giác đó vẫn khắc vào tâm, khiến nàng làm sao có thể quên.
"Chủ nhân, người nhất định phải khỏe mạnh, không thể tiếp tục có ý nghĩ từ bỏ chính mình."
Ninh Nhi thận trọng nói, Cung Huyền Thanh cười khẽ, nặng nề nhẹ gật đầu, để Ninh Nhi tiểu bát quái này an tâm hơn.
"Thái hoàng Thái hậu giá đáo —— "
Ninh Nhi vừa nghe được thanh âm của thái giám ngoài cửa, lập tức đứng lên, đứng ở bên giường, cung kính chờ.
Sau khi Nam Thiển Mạch đi vào, Ninh Nhi thỉnh an xong, rất thức thời liền rời đi. Mỗi lần Nam Thiển Mạch đến, Nam Thiển Mạch đều sẽ cho tất cả mọi người lui ra, dần dần, Ninh Nhi đã quen rồi, không cần Nam Thiển Mạch phân phó, nàng cũng sẽ theo Vân Nhiễm cùng lui ra.
Nam Thiển Mạch ngồi vào mép giường, vẻ mặt ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay thấy sao rồi?"
Cung Huyền Thanh nhếch miệng nở một nụ cười, nói: "Hôm nay thấy Nam Thiển Mạch rất ôn nhu."
Nam Thiển Mạch nghe xong, lỗ tai nóng lên, liếc Cung Huyền Thanh một cái, sẵng giọng: "Ta là hỏi thân thể của nàng sao rồi."
Cung Huyền Thanh thử cử động, đúng là tay phải có thể giơ lên được rồi, chỉ là khá vất vả, vẫn khẽ run, nhưng tay trái lại chỉ nhấc được một chút liền rủ xuống.
Nam Thiển Mạch nhìn thấy, đôi mắt thoáng chốc trở nên ảm đạm, trong lòng từng trận đau đớn.
"Tay trái của nàng, nếu không phải ta..."
Nam Thiển Mạch còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh liền lắc đầu, nói: "Không sao, Nam Thiển Mạch, tất cả những thứ này đều không đáng kể."
Trong lòng Cung Huyền Thanh vẫn áy náy, nàng vì lừa gạt Quỷ phù của Nam Thiển Mạch mà tiếp cận Nam Thiển Mạch, tình cảm tràn ngập lừa dối khiến nàng cảm thấy tội lỗi vô cùng, bây giờ phế một cái tay, ngược lại làm cho nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
"Đáng kể! Cung Huyền Thanh, chuyện này đáng kể!"
Giọn nói Nam Thiển Mạch bỗng nhiên đề cao, chợt thấy trong đôi mắt nàng có lệ, tay đang hơi run rẩy, Cung Huyền Thanh càng là dáng vẻ không sao, càng bao dung, lại càng khiến cho nàng cảm thấy hổ thẹn.
"Nam Thiển Mạch..."
Cung Huyền Thanh run rẩy tay phải, muốn đặt lên mặt Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch lại đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của nàng trong lòng bàn tay.
"Đều tại ta... Tay trái của nàng đều bởi vì ta..."
Cung Huyền Thanh nghe thấy thanh âm vẫn đang run rẩy của Nam Thiển Mạch, trong lòng cực kì khó chịu, tựa như có một tảng đá đè ép ở trong lòng, không thở nổi.
"Nam Thiển Mạch, ta lừa gạt nàng, trả nàng một cái mạng cũng không đủ, huống hồ chỉ là một cái tay, hơn nữa, cái tay này có lẽ đã sớm bị Các chủ phế bỏ... Nàng lại..."
Cung Huyền Thanh còn chưa nói xong, Nam Thiển Mạch đưa ngón trỏ ra điểm ở trên môi Cung Huyền Thanh.
"Nàng còn muốn gạt ta... Ta biết tay của nàng vốn sẽ không phế, bởi vì ngày ấy... tranh chấp, cho nên mới..."
Cung Huyền Thanh nghe xong, an tĩnh lại, nàng vốn muốn Nam Thiển Mạch dễ chịu một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nam Thiển Mạch thần thông quảng đại như vậy, làm sao có thể không biết thương thế của mình thế nào.
"Nam Thiển Mạch, thật sự không đáng kể..."
Cung Huyền Thanh vẫn nói một câu như vậy, nhưng dường như đối với Nam Thiển Mạch mà nói, lời này không có tác dụng gì, nàng nghĩ lại rồi nói tiếp: "Vậy nàng cho ta một thứ, bù lại thương thế cho cái tay này, thế nào?"
Cung Huyền Thanh nhếch miệng nở nụ cười, rất giống một lão hồ ly, mà Nam Thiển Mạch nhìn nụ cười tuyệt mỹ kia của Cung Huyền Thanh, chẳng biết vì sao lại lơ đãng rùng mình một cái.
"Nàng nói đi."
Nam Thiển Mạch kiên trì mở miệng, nàng luôn cảm thấy... trong nụ cười của Cung Huyền Thanh có chút... xâm lược?
"Mỗi ngày chủ động hôn ta một lần là được."
Cung Huyền Thanh nhìn dáng vẻ uất ức kia của Nam Thiển Mạch, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, Nam Thiển Mạch mở mắt, hít sâu một hơi, nghiêng người hôn một cái lên gò má Cung Huyền Thanh.
"Nàng cũng không nói hôn chỗ nào."
Khóe miệng Nam Thiển Mạch rõ ràng nở nụ cười giảo hoạt, nhưng nàng vẫn luôn đánh giá thấp thủ đoạn mê hoặc lòng người của Cung Huyền Thanh.
"Nam Thiển Mạch, ta còn chưa nói hết... Mỗi ngày hôn, nhưng hôn chỗ nào vẫn là ta quyết định."
Cung Huyền Thanh cười khanh khách, Nam Thiển Mạch giận không chỗ phát tiết, nhưng nhìn dáng vẻ Cung Huyền Thanh tinh thần thoải mái, trong lòng bỗng nhiên bị nụ cười của nàng cảm hoá, trong nháy mắt nàng cảm thấy, chỉ cần nàng ấy khỏe mạnh, hết thảy đều được.
"Được được được, nàng quyết định."
Nam Thiển Mạch cưng chiều nói một câu, vừa buồn cười vừa tức giận lắc đầu thở dài, Cung Huyền Thanh vừa nhìn thấy nụ cười sủng nịch kia của Nam Thiển Mạch, trong lòng bỗng nhiên chua xót...
Nếu mình thật sự cứ như vậy chết đi, Nam Thiển Mạch có còn nở nụ cười như thế nữa không?
"Nam Thiển Mạch, nàng có muốn biết... vì sao ta muốn... tự sát không?"
Tuy Cung Huyền Thanh thấy giữa hai người đã khôi phục lại thân mật ngày xưa, nhưng nàng luôn cảm giác, vẫn còn cách trở gì đó.
"Có phải nàng nhìn thấy không?"
Nam Thiển Mạch giương mắt nhìn Cung Huyền Thanh, đôi mắt đen của người kia sâu thẳm không thấy đáy, nơi sâu kín ấy như cất giấu rất nhiều ưu thương không muốn người khác biết được.
Dường như nàng có thể cảm nhận được, ngày đó lúc người kia nhìn thấy mình cùng Tề Anh Đạo ôm nhau, trong mắt ưu thương đến tê tâm phế liệt.
"Ừm... Xin lỗi Nam Thiển Mạch... Ngày đó tinh thần và tâm tình của ta đều quá kém..."
Mỗi lần lại một đả kích, mỗi lần lại một thương tổn, nghiền nát hết thảy kiên cường của nàng thành bột phấn, cuối cùng nàng lựa chọn từ bỏ tất cả.
"Ta và hắn, vĩnh viễn không thể, Cung Huyền Thanh... Ngày ấy hắn chủ động ôm ta, nhưng nàng lại không nhìn thấy ta đẩy hắn ra thế nào."
Nam Thiển Mạch nhìn Cung Huyền Thanh, trong đôi mắt lại tràn đầy ủy khuất.
"Trái tim của ta đang trên người nàng, làm sao ta có thể cùng người khác..."
Nam Thiển Mạch còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh lại nghiêng qua tựa ở trên người Nam Thiển Mạch, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, vòng qua thắt lưng mảnh mai của Nam Thiển Mạch.
"Sao ta lại không tin nàng... Chỉ là ta đang nghĩ... Thân thể này của ta, cũng không biết lúc nào có thể phục hồi như cũ... Ta sợ ta không thể chăm sóc nàng..."
Cung Huyền Thanh nhắm mắt lại, xua đuổi cảm giác chua xót trong mũi, mà người trong lòng người lại đưa tay ôm mình thật chặt vào ngực.
"Nàng nhất định sẽ khỏe lại, cho dù không thể phục hồi như cũ, vậy ta chăm sóc nàng cả đời."
Nam Thiển Mạch hít một hơi, nàng đau lòng người trong ngực, đau lòng nàng vào lúc đó vẫn nghĩ đến việc có thể chăm sóc mình hay không.
Lúc này, tiếng gõ cửa rất không thích hợp mà vang lên.
"Thái hoàng Thái hậu, có cấp báo."
Là âm thanh của Vân Nhiễm, tuy rằng nghe không ra tâm tình, nhưng tốc độ nói hơi nhanh, thể hiện cấp báo trong miệng nàng quả thực cần phải nói ngay.
Nam Thiển Mạch nghe xong, liếc mắt nhìn Cung Huyền Thanh, an ủi nắm thật chặt tay Cung Huyền Thanh.
"Ừm, ai gia tới ngay."
Nam Thiển Mạch nói xong, nhìn về phía Cung Huyền Thanh, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Nam Thiển Mạch đứng dậy mới đi được hai bước, Cung Huyền Thanh lại yếu ớt mở miệng.
"Nam Thiển Mạch... Xin nàng... Hạ thủ lưu tình..."
Có lẽ Cung Huyền Thanh xưa nay đều thông minh như vậy, cũng bởi vì sự thông minh của nàng, lúc đầu Nam Thiển Mạch mới càng hiếu kì về nàng.
Nam Thiển Mạch không quay đầu, có điều thân thể khựng lại một hồi, liền rời đi.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Nam Thiển Mạch tiếp nhận thư tín từ trên tay ảnh vệ, sau khi nhìn nội dung thư tín, gấp lại thư tín trên tay về nguyên hình dạng, đặt lên khay trà.
Nàng nhắm hai mắt lại, ngón trỏ có quy luật gõ thư tín trên khay trà, hành động này duy trì thời gian uống cạn nửa chén trà, mới ngừng lại.
"Nói với Nguyệt Lang và Vân Thiển, khi các nàng vào Khúc Châu liền có thể động thủ."
Nam Thiển Mạch cầm lấy thư kiện giao cho Vân Nhiễm, Vân Nhiễm đáp một tiếng, thấp giọng phân phó ảnh vệ.
Nam Thiển Mạch... Xin nàng... Hạ thủ lưu tình...
Âm thanh của Cung Huyền Thanh vẫn vang vọng ở bên tai mình, nàng khẽ lắc đầu, nỗ lực xua đuổi khẩn cầu phiền lòng này.
"Thái hoàng Thái hậu, người thật sự tự tin sao?"
Vân Nhiễm biết kế hoạch của Nam Thiển Mạch, nhưng Vân Nhiễm lại không biết nó có thể thành công hay không.
"Biết kết quả đánh cược rồi thì không còn gì vui, nhưng lần này... không biết kết quả đánh cược, ai gia cảm thấy rất thú vị."
Nam Thiển Mạch không thể nói không tự tin, thế nhưng cũng không thể nói hoàn toàn tự tin, thứ nàng đánh cược, chính là lòng người.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.
Vũ Nhất rón rén đi vào Trường Thanh Cung, nhìn gương mặt người kia điềm tĩnh ngủ, trong lòng thoáng chốc trở nên ấm áp.
Nàng yên tĩnh nhìn, nhưng không có bất kì hành động gì, rất sợ một cử động nhỏ bé cũng sẽ đánh thức người kia.
Lúc nhìn được thời gian một chén trà, nàng nhẹ giọng thở dài một hơi, ngay khi vừa quay đầu chuẩn bị rời đi, người ở trên giường đã mở miệng.
"Vũ... Ta vẫn sẽ chờ ngươi."
Vũ Nhất ngẩn người, nàng nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, cuối cùng mới mở miệng.
"Nếu như ta vẫn không trở lại thì sao?"
Vũ Nhất không dám trực tiếp nói với nàng ấy, nàng có thể sẽ chết, nàng không biết người kia có thể chịu đựng được kết cục này hay không.
"Vậy ta vẫn chờ."
Ca Thư Sính yếu ớt nói, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đời này không chờ được, vậy kiếp sau tiếp tục."
Vũ Nhất nghe xong, lệ trong thoáng chốc che phủ con mắt, nàng xoay người, nhìn thấy người kia đã ngồi ở mép giường, nàng bước nhanh tới, nghiêng người hôn Ca Thư Sính, nụ hôn nhiệt liệt mà ướt át.
"Ca Thư Sính..."
Vũ Nhất nhẹ nhàng cắn Ca Thư Sính môi, nàng có thể cảm nhận được trong nụ hôn vừa nãy, lẫn lộn mùi vị của nước mắt của hai người chảy xuống.
"Chờ ta."