Bác Trần không có suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao Phùng Thiên Long cũng có quan hệ rất thân với họ, trước kia cũng thường xuyên tới chơi. Có thể nói là họ lớn lên cùng nhau trong đại viện, nên Phùng Thiên Long cũng vô cùng quen thuộc nơi này.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ không khách khí với cậu Phùng, cậu tự đi tìm đi, tôi vào phòng bếp xem một chút.”
Phùng Thiên Long mỉm cười gật đầu, nhấc chân dài cất bước lên lầu, không ai chú ý tới bên trong đôi mắt đào hoa say mê người ta thì ý cười không đậm như vậy.
Trên lầu ba, Phùng Thiên Long tìm kiếm một vòng, vậy mà không tìm được cái vòng ngọc kia.
Anh ta tùy ý dọn dẹp cái kính viễn vọng trên sân thượng vào rương, hơi cau mày rồi bắt đầu xoay chuyển đầu óc.
Trừ chỗ này ra, Mạc Lâm Kiêu còn để chiếc vòng ngọc đó ở đâu được?
Đột nhiên anh ta chợt nghĩ tới cái gì.
Phòng đọc sách!
Mạc Lâm Liêu rất thích đọc sách cũng thích ở lại trong phòng để làm việc, chắc chắn anh sẽ thuận tay đặt chiếc vòng ngọc đó ở trong phòng sách.
Phùng Thiên Long ôm cái rương kính viễn vọng đi lên lầu một, bác Trần cười ha ha đưa tới một bình trà.
“Cậu Long, đã tìm được rồi sao?”
Ông vừa nói vừa tự minh rót một ly trà đưa cho Phùng Thiên Long.
Phùng Thiên Long để cái rương kính viễn vọng xuống đất,
nhận ly trà, chậm rãi cầm lên uống: “Trà bác Trần pha đúng là vô cùng thơm ngọt. Đúng rồi, cháu định đi tìm vài cuốn sách để xem”
Phùng Thiên Long rất tự nhiên đi lên phòng sách ở lầu một, bác Trần cau mày, trong phòng sách cậu Kiêu đặt rất nhiều văn kiện tuyệt mật, tuy nói Phùng thái tử có quan hệ thân thiết nhưng cũng nên cẩn thận thì tốt hơn. Bác Trần thấy vậy thì cười ha ha đi theo vào phòng.
“Cậu Phùng thích xem sách gì? Cậu muốn tìm loại nào tôi sẽ giúp cậu tìm”
Phùng Thiên Long quay đầu nhìn khuôn mặt hiền hòa tươi cười của bác Trần, cũng cười theo rồi gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền bác Trần. Thật ra tôi cũng không có loại sách nào đặc biệt muốn xem chỉ tùy ý lật qua thôi”
Hai người đứng trước một giá sách lớn, bắt đầu lục tung lên. Phùng Thiên Long không nóng vội, cầm vài cuốn lên xem, từ từ lật tư thái vô cùng ưu nhã.
“Bác Trần, bác Trần! Thuốc nấu bị cạn rồi ạ!”
Một cô giúp việc nữ chạy vào, lo lắng báo cáo lại.
“Cái gì? Sao lại cạn? Bây giờ mấy giờ rồi, ai nha, các người thật là. Bây giờ đã hơn mười giờ, không biết có thể chậm trễ chút giờ cơm trưa thay thuốc cho cậu Kiêu không nữa.
Bác Trần vội vàng chạy ra khỏi phòng sách.
Chân trước ông vừa đi, Phùng Thiên Long chân sau đã nhanh như báo, xê dịch cái tủ chứa đồ bên kia, nhanh chóng kéo từng ngăn tủ ra nhanh nhẹn tìm kiếm.
Cuối cùng khi anh ta lật tới chỗ một cái hộp quen thuộc, động tác của anh ta lập tức dừng lại, mở cái hộp ra, trong lúc đó nhịp tim dường như bị ngưng lại.
Tìm được rồi!
Phùng Thiên Long lấy vòng ngọc bỏ vào túi quần, sau đó kéo ngăn tủ ra bỏ cái hộp vào lại. Bác Trần vừa xử lý xong chuyện nồi thuốc thì ngay lập tức
trở về phòng sách thì thấy Phùng Thiên Long đang cầm theo hai quyển sách đi ra.
“Bác Trần, tôi cầm hai quyển tùy tiện xem một chút, xem hết tôi sẽ trả lại, tôi về trước đây.”
Bác Trần nhìn lướt qua bìa của hai quyển sách kia rồi nói: “Không nghĩ tới cậu Phùng lại thích đọc những thể loại này.”
Phùng Thiên Kiêu đưa hai quyển sách quản lý cho bác Trần, vuốt vuốt tóc rồi nói: “Ông cứ cho là như vậy đi, haiz, vẫn làm ra vẻ chút chứ.”
Bác Trần đưa Phùng Thiên Long ra khỏi biệt thự, dõi mắt nhìn theo hướng anh ta rời đi, ông luôn cảm thấy chuyện ngày hôm nay có điểm gì đó kỳ quái.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Lâm Kiêu, báo cáo lại chuyện Phùng Thiên Long lấy đi kính viễn vọng và hai quyển sách, Mạc Lâm Kiêu thể hiện là mình biết rồi cũng không nghĩ gì nhiều.
Trên đường về, gương mặt vẫn luôn tươi cười của Phùng Thiên Long từ từ trầm xuống, bên trong cặp mắt đào hoa bắt đầu dâng lên ý lạnh nồng đậm.
“Vì tôi yêu em, thật không nỡ mà…” Anh ta cười gắn, nheo mắt lại cất chứa sự nguy hiểm trong ánh mắt.
Trong lòng anh ta yêu cô nhưng Mạc Lâm Kiêu lại xem cô như con rối, cái này không phải quá đục khoét tâm can rồi sao?
Rất nhanh đã tới giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Hạ Dịch Sâm chặn Lâm Khiết Vy ngay tại đầu cầu thang. “Khiết Vy, cùng nhau đi ăn cơm trưa đi, anh có lời muốn nói
với em.”
“Ô, chuyện gì, bây giờ anh nói đi, không cần thiết phải ra ngoài ăn cơm đâu.”
Sắc mặt Hạ Dịch Sâm lập tức tối sầm lại, một cánh tay đặt
lên vách tường chặn cô lại: “Khiết Vy, em là đang cố ý tránh né anh sao?” Lâm Khiết Vy mim cười cứng đờ: “Đàn anh Sâm, anh nói cái gì vậy, đang tốt lành tại sao em lại muốn tránh né anh chứ?”
“Buổi trưa hôm nay cùng đi ăn cơm đi, anh có lời muốn nói riêng với em.”
Anh ta đưa tay nhốt cô lại giữa vách tường và mình, nơi này ít người qua lại, anh ta vừa nói chuyện vừa hạ thấp thân người xuống cách cô càng ngày càng gần.
Cô có thể ngửi được một mùi cam quýt Tô Thủy thơm mát trên người anh ta.
“Y tá trưởng!”
Khi Lâm Khiết Vy kêu lên, thân thể Hạ Dịch Sâm lập tức cứng đờ, vội vàng buông cánh tay ra, cũng quay mặt nhìn lại, nhận ra không có một ai thì mới biết mình bị lừa, Lâm Khiết Vy nhảy xa ra vài mét, cười gắn với anh ta:
“Đàn anh Sâm, giữa trưa tôi thật sự có chuyện phải làm, anh muốn nói gì thì cứ nói đi. Rời khỏi anh ta, cô cảm thấy không khí thông thoáng hơn không còn bị đè nén như vừa rồi nữa.
Hạ Dịch Sâm hơi ngập ngừng rồi nói:”Khi nào em có thời là gian, anh muốn nói riêng với em. Nơi này… Không tiện.”
Lâm Khiết Vy giật mình: “Được, có thời gian lại nói tiếp” Khi cô quay người rời đi thì nghe được tiếng Hạ Dịch Sâm gọi cô lại:
“Khiết Vy!”
“Hửm?”
“Em.. Ngày đó là ai giúp em?”
Lâm Khiết Vy không rõ anh ta nói tới ngày nào, gãi gãi đầu hỏi: “Ngày nào vậy, cái gì giúp em? Em nghe không hiểu.”
“Chính là.. Được rồi. Anh bị bệnh, em có lo lắng cho anh hay không?”
“Có, đương nhiên là có
Hạ Dịch Sâm giật mình trong lòng, trong mắt xẹt qua ánh sáng.
Lâm Khiết Vy nói tiếp: “Tất cả đều là đồng nghiệp của nhau, nghe nói anh bệnh thì tất cả mọi người cũng sẽ lo lắng cho anh” Khuôn mặt tươi cười của Hạ Dịch Sâm lập tức cứng đờ lại, trong đầu vẫn luôn ám ảnh bởi từ “Đồng nghiệp”.
“À, trong tay còn có việc chưa giải quyết xong, em đi đây.” Lâm Khiết Vy vây tay, nhanh chóng đi mất.
Trời ạ, dáng vẻ vừa rồi của Hạ Dịch Sâm khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ. Ánh mắt kia, còn giọng điệu, chậc chậc, càng nhìn càng thấy giống dáng vẻ như đang thích mình.
Thật muốn mạng của cô mà.
Lâm Khiết Vy rùng mình một cái, quyết định sau này sẽ không ở một mình cùng Hạ Dịch Sâm như vậy nữa.
Giờ giải lao giữa trưa, Lâm Khiết Vy cưỡi con xe đạp của mình đi tới nhà kho của chú hai, hôm nay là nhóm hàng mẫu ngưu hoàng đầu tiên được đưa tới.
Lúc cô đến, hai cha con Trương Tiểu Phi và chú Điền đã ở đó.
“Khiết Vy, cô đến rồi, chúng tôi không ai biết rõ là cuối cùng chất lượng của nhóm hàng mẫu ngưu hoàng này thế nào, nhìn màu sắc hình như không được tốt lắm”
Chú Điền đưa một cái khay cho Lâm Khiết Vy, bên trên đặt một chút ngưu hoàng.
Lâm Khiết Vy mỉm cười giải thích: “Chú Điền, ngưu hoàng cũng không phải đều chỉ có một màu như vậy, nhìn bề ngoài màu sắc rất bắt mắt đấy. Trước đó chú chọn ra một mớ hàng nhìn màu sắc rất đẹp nhưng kết quả thì sao chứ?”
Sắc mặt chú Điền cứng đờ, ngượng ngùng gật đầu.
Lâm Khiết Vy cho Trương Tiểu Phi ký hợp đồng, cứ dựa theo chất lượng hàng mẫu mà nhập hàng.
Lúc này, hiệu trưởng gọi điện thoại tới.
“Tóm lại lại thì em vẫn đáng tin nhất. Chủ tịch Kiêu đã đồng ý tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, 100 triệu sẽ được chuyển cho em ngay lập tức.”