Sau khi ăn quen những món ăn do đầu bếp nơi đây nấu, có ăn thêm gì cũng không ngạc nhiên nữa. Lâm Khiết Vy vô tình nhìn lên, cô phát hiện đôi mắt đào hoa của Phùng Thiên Long đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt dường như lóe ra một tia sáng xanh âm trầm, rất đảng sợ.
Lâm Khiết Vy khẽ nhíu mày, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc.
“Sao anh không ăn?”
“Hả? À, không đói lắm”
Phùng Thiên Long sửng sốt khi bị hỏi, anh ta nhanh chóng thu lại ánh mắt tha thiết kia, nhìn xuống đĩa ăn trước mặt, chậm rãi cầm đũa lên, nhưng một lúc lâu cũng không đụng gì.
“Phùng Thiên Long”
“Hả?”
“Có phải anh có tâm sự gì không?”
“. Nào có!” Phùng Thiên Long hoảng hốt, vội nở nụ cười, hoàn toàn khác với nụ cười phong lưu mọi khi.
Lâm Khiết Vy chậm rãi ăn, trong lòng bắt đầu ngờ vực. Cô vốn không phải là người lắm mưu nhiều kế gì, nhưng hôm nay Phùng Thiên Long vô cùng kỳ lạ, đến một nơi xa xôi như này là đã thấy không cần thiết rồi, mà nơi này lại còn không có người nào.
“Những món ăn của nơi này cũng không phải quá đặc biệt gì, tại sao phải tới nơi này ăn vậy?”
Lâm Khiết Vy thuận miệng hỏi, nhướng mi nhìn Phùng Thiên Long.
Ánh mắt Phùng Thiên Long và cô giao nhau, tim anh ta đập thình thịch, nụ cười suýt nữa tắt ngúm, họ nhẹ một tiếng: “Tại phong cảnh nơi này đẹp.
“Nhưng trời tối rồi, có đẹp cũng không thấy gì.”
“À… bên ngoài có đèn, sáng như ban ngày vậy á.”
Lâm Khiết Vy từ từ buông đũa xuống, nhìn cô gái mập bên cạnh mình: “Hứa Tịnh, cậu ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta về thôi. Ở đây
không có khách, không có trai đẹp mà cậu muốn tìm đâu.” Hứa Tịnh vừa ăn vừa gật gật đầu liên tục: “Ừ ừ, ăn no rồi về, chả có anh trai nào cả, chán ngắt, biết vậy đã không trang điểm” Khóe môi Phùng Thiên Long giật giật, dùng giọng điệu dụ dỗ Hứa Tịnh nói: “Ở đây có trại ngựa, cô không muốn đi cưỡi ngựa à?”
Hứa Tịnh chưa bao giờ cưỡi ngựa, vừa nghe đã vui hẳn lên nhìn Phùng Thiên Long, miệng còn ngậm miếng thịt, nhồm nhoàm nói: “Nghe có vẻ hay đó, tôi muốn đi cưỡi ngựa”
Phùng Thiên Long tiếp tục dụ dỗ: “Mấy anh trai huấn luyện ngựa vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh, tôi tìm vài người đẹp trai dạy cô cưỡi ngựa nhé?”
Hứa Tịnh không thèm ăn cơm nữa, vội rút khăn giấy chùi tay chùi miệng: “Được được được, ý này hay đó”
Phùng Thiên Long đắc ý liếc nhìn đám người của mình rồi ra lệnh: “Đi, đưa cô Hứa đến trường đua ngựa, tìm tất cả huấn luyện viên đẹp trai ở đây cho cô gái xinh đẹp của chúng ta chọn.” . Tiên Hiệp Hay
Lâm Khiết Vy nắm chặt bàn tay mập mạp của Hứa Tình, trầm giọng nói: “Đừng nghe lời anh ta nói bậy bạ. Đã muộn như vậy rồi đâu ra có người huấn luyện. Đừng đi.”
Phùng Thiên Long vội nói: “Thật đó, đẹp trai lắm, ai cũng có cơ bắp. Nhân dịp hôm nay tôi trả tiền, sao không chơi cho đã.” Hứa Tịnh làm sao có thể ngồi yên được nữa, liền đứng phắt dậy.
Lâm Khiết Vy thầm mắng Phùng Thiên Long gian xảo, vội nói: “Hứa Tịnh, cậu không sợ cậu đè chết ngựa à? Nghĩ xem con ngựa đáng thương biết mấy, ngoan nào, hôm nay không cưỡi ngựa nha”
Hứa Tịnh chần chừ một lúc: “Thế hôm nay tớ không cưỡi ngựa
nữa, tớ chỉ đi ngắm mấy anh huyển luyện viên thôi thì được nhỉ?” Nói xong, nhanh chóng ra ngoài dưới vòng người của Phùng Thiên Long
Trong chốc lát, đại sảnh chỉ còn mình Phùng Thiên Long và Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy có chút bất an, đứng dậy: “Tôi đi xem Hứa Tịnh.”
“Xem gì chứ, để cô ấy tự chơi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Phùng Thiên Long nhanh chóng ra tay, anh ta nằm lấy cổ tay Lâm Khiết Vy, không biết cố ý hay vô tình, anh lại kéo cô đến ghế ngồi ban nãy, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Lâm Khiết Vy, sát bên cô.
Tên này khi nghiêm túc trông thật đáng sợ.
Phùng Thiên Long lại hít sâu một hơi: “Anh thật sự rất thích em. Sống đến ba mươi tuổi, đây là lần đầu tiên anh thật lòng thích một người phụ nữ như vậy.”
“Được rồi, tôi biết rồi, nhưng tôi không thích anh.”
Phùng Thiên Long không nản lòng, ánh mắt càng thêm kiên định: “Anh biết em không thích anh, không sao cả. Từ nay về sau, để anh thích em là được rồi. Anh muốn kết hôn với em.”
Lâm Khiết Vy trừng mắt nhìn anh ta: “Đùa cái gì vậy?”
Hai người bọn họ không phải người yêu, cũng chưa từng yêu nhau, làm sao nói kết hôn là có thể kết hôn được? Ảnh mắt Phùng Thiên Long kiên định: “Không phải nói đùa. Anh nói thật. Chúng ta nhất định phải lấy nhau. Em nhất định phải là vợ
của anh, là mẹ của con trai anh.”
Lâm Khiết Vy có xúc động muốn chửi bậy: “Anh điên à? Tôi không đồng ý”
“Anh biết em không đồng ý.”
“Vậy tại sao anh nói những thứ này, đừng nói nữa.
Lâm Khiết Vy tức đến mức đau răng, nhìn gương mặt tuấn tú của Phùng Thiên Long, không hiểu sao lại cảm thấy anh ta giống như bị bệnh thần kinh.
Phùng Thiên Long nheo đôi mắt đào hoa, nói: “Vậy nên anh chỉ đành làm trước xin phép sau thôi.”
“Cái gì?”
“À không không, là kết hôn trước yêu sau! Đợi lúc gạo nấu thành cơm rồi, em cũng chỉ có thể gả cho anh thôi.”
Lâm Khiết Vy sửng sốt: “Đầu anh có vấn đề à? Gạo nấu thành cơm tưởng hay lắm chắc? Đã thời đại nào rồi. Anh ngủ với nhiều phụ nữ thế rồi định cưới về hết đấy à?”
“Chúng ta gạo nấu thành cơm thì chỉ có thể kết hôn!”
Lâm Khiết Vy bất lực hít sâu một hơi: “Phùng Thiên Long, tôi nghĩ tôi phải nói rõ cho anh một chuyện, đó là, đối với tôi, ngủ hay không không liên quan gì đến hôn nhân”
Phùng Thiên Long đột nhiên cười tươi: “Nhưng không phải ai cũng có thể lợi dụng Phùng thái tử ta đây, nếu em ngủ với anh, em phải có trách nhiệm với anh.”