Họ nhìn thấy Lâm Khiết Vy bước ra khỏi bếp, mang theo một cái nồi và lớn tiếng hỏi: “Bác Trần, trong nhà có nhân sâm không?” Nam Cung Hào suýt ngã ngửa, lúc sau, không kìm được mà khẽ cười nhạo.
Trần Kiệt đúng là một thanh niên giỏi tưởng tượng!
“Cô cần nhân sâm làm gì vậy, cô Vy?” Bác Trần bước tới. “Làm dược thiện cho anh Kiêu, kết hợp với thuốc bắc sẽ hiệu quả hơn.”
Bác Trần ngạc nhiên xen lẫn thích thú không thôi: “Có có có, nhân sâm cả trăm năm cũng có. Cô còn cần gì nữa không?”
Bác Trần và Lâm Khiết Vy vừa đi vào bếp vừa thảo luận.
Trong mộng, Mạc Lâm Kiêu nóng bức vô cùng, anh mơ mình bước vào biển lửa, nóng đến mức miệng lưỡi khô khốc. Anh liều mạng chạy, cuối cùng cũng chạy ra khỏi biển lửa, nhưng lại bước vào khoảng không và rơi thẳng xuống vực thẳm vô tận.
“Hự..” Một cơn đau nhói ập đến, não của Mạc Lâm Kiêu kêu ong ong, từ từ mở mắt. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Nam Cung Hào.
Thấy anh tỉnh lại, Nam Cung Hào không hề vui mừng mà chỉ có vẻ mặt sợ hãi.
“Cậu Kiêu nguôi giận, đây không phải là ý của tôi, cô ta bắt tôi châm cho cậu.”
Vừa nói Nam Cung Hào vừa đưa tay rút một cây kim từ huyệt vị của anh ra.
Lúc này, Mạc Lâm Kiêu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nam Cung Hào đang châm cứu cho anh!
Anh nheo đôi mắt tựa chim ưng lại, tỏ vẻ không vui, u ám nhìn Nam Cung Hào. Ánh mắt ấy khiến da đầu Nam Cung Hào tê dại, anh ta lùi lại vài mét và chỉ sang một bên: “Tôi thề, đó thực sự không phải ý của tôi, là Lâm Khiết Vy bảo tôi châm cứu cho cậu”
Mạc Lâm Kiêu ngoảnh sang và thấy Lâm Khiết Vy đang đứng ở phía bên kia bàn, đang cầm một cái bát thổi nhẹ.
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, cười nịnh nọt rồi cầm bát trong tay đi tới: “Không châm cứu thì làm sao anh tỉnh dậy được, nếu còn ngủ nữa sẽ dần thoi ra đấy!
Đần thoi?
Lần đầu tiên có người nói anh, Mạc Lâm Kiêu là đần thối!
“Tôi bị làm sao?” Mạc Lâm Kiêu khẽ nhíu mày: “Trước đó không phải chúng ta.” đang hôn nhau sao?
“Aaa, đúng vậy, trước đó chúng ta đang nói chuyện phiếm thì anh đột nhiên ngất đi.” Lâm Khiết Vy chột dạ cướp lời, vừa nói vừa nháy mắt với Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu cố ý nhắc lại: “Nói chuyện phiếm?”
Lâm Khiết Vy mặt đỏ bừng: “Đương nhiên là nói chuyện phiếm rồi. Được rồi, anh ngất đi lâu như vậy, chắc là đói bụng rồi, đúng không? Nào, ăn chút gì đi.”
“Không đói.”
Lâm Khiết Vy nhăn mặt, thằng nhóc này thật là ngoan, ngoan đến mức khiến người ta vô cùng khó chịu, cô không khỏi cao giọng: “Không đói cũng phải ăn!”
Thấy Lâm Khiết Vy nghien răng hung ác như vậy, Nam Cung Hào ngạc nhiên tới mức rụt cổ lại.
Vốn cho rằng cậu Kiêu sẽ nổi trận lôi đình, thế nhưng…
“Cô đút thì tôi ăn.”
Phụt…
Nam Cung Hào kinh hãi đến mức gần như té xỉu.
“Vậy thì, cậu Kiêu, cậu cứ ăn trước đi, tôi đi xem thuốc sắc đến đâu rồi.” Nếu giờ phút này không rời đi, còn chờ đến khi nào, chẳng lẽ đợi
đến lúc bị chọc mù mắt sao?
Nam Cung Hào nhanh chóng trốn ra ngoài.
Lâm Khiết Vy đỡ Mạc Lâm Kiêu dậy, đặt một cái gối sau lưng rồi để anh dựa vào đầu giường.
Cô cầm bát lên, ngồi ở mép giường, múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng anh.
Mạc Lâm Kiêu ngửi thấy một mùi lạ, lập tức cau mày, quay mặt đi:
“Đây là cái gì, khó ngửi quá, không ăn.”
“Không những phải ăn, mà còn phải ăn hết cái bát này luôn!”
Lâm Khiết Vy bĩu môi, quai hàm bạnh ra, hai mắt sáng rực đầy kiên quyết.
Mạc Lâm Kiêu liếc cô một cái: “Cô dám ra lệnh cho tôi?”
Ánh mắt sắc lem của người đàn ông đẹp trai ốm yếu kia mang mang theo một khí thế rọn người, khiến cho trái tim nhỏ bé của Lâm Khiết Vy lập tức run lẩy bẩy, không dám giở trò ngang ngược nữa. Cô thay đổi sắc mặt trong giây lát, biến thành một quả tao ngọt, cười hip mắt:
“Đây là dược thiện, rất tốt cho sức khỏe của anh. Anh không thể uống thuốc khi bụng đói được. Nào, ăn hết bát cháo này đi.”
Mặt Mạc Lâm Kiêu tối sầm vì bị coi như thằng nhóc con ba tuổi, nhìn thứ màu đen sì trong bát, càng ghê tởm nói: “Nhìn là không muốn ăn rồi, không ăn.”
“Chỉ ăn mười miếng thôi, được không?”
“Một miếng cũng không ăn”
Lâm Khiết Vy bất lực thở dài, đặt bát xuống: “Được thôi, thật phí công tôi làm, tôi sẽ bảo bác Trần nấu cháo trắng cho anh.”
“Đợi đã.” Mạc Lâm Kiều nhấc khóe mắt mơ màng lên, soi xét khuôn mặt của Lâm Khiết Vy: “Cháo này… ai làm?”
“Tôi”
“Cô?” Sao lại khó tin quá vậy? Cô nhóc này sẽ tốt bụng nấu cháo cho anh sao?
“Đúng vậy, tôi nghĩ ra một bài thuốc dược thiện có lợi cho sức khỏe của anh, thế nên tôi đã cất công tìm các nguyên liệu và dùng nồi
đất để nấu cháo”
Mạc Lâm Kiêu nhìn cô chằm chằm, tuy rằng ngoài mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng sâu, thật lâu sau mới cất giọng trầm khàn: “Đút cho tôi.”
Lâm Khiết Vy: “?”
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu khó chịu: “Còn không nhanh lên” “Hả? Ồ, ô, đến ngay đây, hì hì”
Lâm Khiết Vy vẫn đang chậm chạp khó hiểu liền vui mừng không ngớt, nhanh chóng cầm bát lên, múc một thìa cháo, đút cho Mạc Lâm Kiêu. Anh hơi nhíu mày, mở miệng nuốt xuống.
“Mùi vị thế nào? Có ngon không?”
Mặt Mạc Lâm Kiêu lạnh tanh, anh trợn cô một cái, không nói gì mà ăn thêm một thìa thứ hai. Còn cần phải hỏi sao? Bên trong toàn là các loại dược liệu, mùi vị vô cùng kì quái, anh không nhổ ra đã là tốt lắm rồi.
Hết thìa này tới thìa khác, Mạc Lâm Kiêu cứ như vậy, một bên vừa chán ghét, một bên lại nghĩ đây là do chính tay cô nấu mà miễn cưỡng nuốt vào, cuối cùng còn ăn hết cả bát cháo!
Tâm trạng Lâm Khiết Vy lúc này vô cùng tốt, nhìn bát cháo mình nấu đã được anh ăn hết, cô như thấy được cảm giác đầy thành tựu của người đầu bếp, thuận tay rút khăn giấy ra lau miệng cho anh mà không hề cảm thấy có chút kì cục nào.
Mạc Lâm Kiêu được chăm sóc cẩn thận thì hơi sững sờ, miệng dường như vân còn lưu lại chút hơi am nơi có Vưa lệ hai mắt híp lại, yết hầu khe run lên.
Chợt thấy như có một dòng nước ấm áp chảy vào tim.
“Lúc ở nhà họ Lâm, làm sao anh biết buổi trưa tôi cần nhân chứng?”
Mạc Lâm Kiêu cụp mi xuống, tất nhiên anh sẽ không nói cho cô biết, rằng anh đã luôn theo dõi động tĩnh của Hạ Dịch Sâm qua camera quan sát: “Chỉ cần đoán một chút là sẽ có thể biết được thủ đoạn của Lâm Thủy Lan thôi.”
“Trời ạ, anh thật thông minh.”
Mạc Lâm Kiểu được một kẻ học kém khen là thông minh thì cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
“Vậy video ở Tiêu Dao Quán thì sao?”
“Tôi trả tiền mời nhiều nhân viên kỹ thuật như vậy không phải để họ ăn không ngồi rồi”
“Đó là giả sao? Nhưng tôi nhìn hình ảnh của chúng ta trong đó y như thật vậy.” Mạc Lâm Kiêu nhìn vẻ mặt ngốc ngếch của cô mà bất lực: “Hình ảnh là thật, thời gian là giả.”
Lâm Khiết Vy chợt hiểu ra, vỗ mạnh một cái: “Tôi đã nói mà, hẳn là lần Mạc Lâm Dương cùng với mấy em gái kia.” %3D Cảnh tượng ngày ấy vẫn còn rất sống động trong đầu cô, nóng
bỏng khó quên.
Thấy Lâm Khiết Vy thích thú nhớ lại, Mạc Lâm Kiêu đen sì mặt, đột nhiên vươn tay kéo cằm cô, giọng nói vừa nguy hiểm vừa tức giận: “Sao thế, ngày đó đổi với cô lại đáng nhớ như vậy sao? Thân thể của cậu ta đẹp lắm à?”
Đẹp hơn tôi?
Lâm Khiết Vy bị buộc phải nhìn Mạc Lâm Kiêu, đành thành thật nói: “Đúng là khó quên mà, trừ bộ phim Nhật ra thì đây là lần đầu tôi được xem bản người thật đấy”
Vừa nhắc đến phim Nhật, khuôn mặt của Mạc Lâm Kiêu lại càng đen hơn,
“Loại phim như vậy có gì hay ho chứ.” Chỉ khiến anh buồn nôn thôi, đến mức mà hiện tại Mạc Lâm Kiêu vẫn còn cảm thấy vô cùng chán ghét khi nghĩ tới mấy người phụ nữ xấu xí đó.