Sau khi ăn trưa cô chọn một bộ đồ đơn giản quần jean áo thun trắng. Tự mình láy xe máy đi, từ khi đến nới này cô đã học được cách láy xe máy và xe hơi. Nhi từng nói muốn đi dạo Sài Gòn thì chạy xe máy vèo vèo là hợp lý nhất.
Chị Văn cũng từng nói cô hay hơn Nhi nhiều, Nhi tới miệt Vĩnh Long cũng hơn 1 năm mà học miết hong biết cách bơi xuồng ba lá, còn cô thì học láy xe mới 1 tháng đã rành.
Cao Văn ngồi trong quán cà phên sân vườn rất rộng. Không khí ở đây làm cô nhớ tới quê của Hải Lam, ở đó xanh rờn những hàng cây và đồng lúa trãy dài cả trăm cây số. Mỗi lúc đi góp tiền thuê đất của tá điền cô rất thích ngắm, cô cũng là dân Sài Gòn chính gốc nên ít cơ hội tiếp xúc với dòng sông và ruộng lúa xanh rờn như vậy.
Hải Lam bước vào quán như một làn gió mát thổi qua mọi ánh nhìn, em ấy ngồi xuống nhẹ mỉm cười chào cô . Cao Văn nhìn em cứ ngỡ nhìn thấy cô 3 Lam dịu dàng, sâu sắc của năm nào. Em ấy cứ như không bao giờ dung hợp được với cái thời đại xô bồ này.
Hải Lam mỉm cười hỏi " Sao bữa nay chị lạo rãnh rỗi hẹn em vậy đa ? "
Cao Văn : Chứ bình thường em nào có thì giờ mà đi với chị.
Hải Lam lắc lắc đầu " Chị cứ trêu em ".
Cao Văn : Mà em dạo này sao rồi ?
Hải Lam cuối đầu uống nước ánh mắt hiện lên vẻ u sầu. Cao Văn bắt gặp được khoảnh khắc ấy, thật ra không phải là cô nhạy chỉ là cô bạn thân của cô trời chưa sáng đã gọi điện nài nỉ cô làm người thuyết giáo giúp, nói Hải Lam dạo này không thèm để ý cũng không cho ngủ nó ngủ chung, bất đắt dĩ cô đành nhận lời.
Cao Văn : Em và Uyển Nhi cải nhau ?
Hải Lam lắc đầu, cô nghĩ nghĩ rồi nói " Em e sợ ..."
Cao Văn mỉm cười , cô biết em ấy sợ điều gì. Bên cạnh một người như Tô Uyển Nhi phải là người có tinh thần sắt thép lắm, mà Hải Lam thì là cô gái nho gia tam tòng khó tránh khỏi việc hoang mang.
Cao Văn : Chị biết em sợ chuyện chi. Không chỉ riêng em mà bất kỳ ai bên cạnh cô gái ấy cũng sẽ vè vặt.
Hải Lam : Người em đã chọn em sẽ luôn tin tưởng. Nhưng trong em vẫn còn lo sợ, em sợ một ngày em không còn đủ sức để đi cùng bước chân chị ấy.
Cao Văn vỗ vỗ mu bàn tay trấn an " Đừng sợ, bạn chị một khi đã muốn bước đi lâu dài cùng em thì nó sẽ không là cho em đuối sức đâu. Tin tưởng nó cũng tin tưởng chính mình ".
Hải Lam : Em cũng không biết mình đủ sức cản vận đào hoa của Nhi đến bao giờ ?!!
Cao Văn ngã người dựa vào ghế, ánh mắt chứa ý cười nhìn Hải Lam " Chị chỉ sợ người vướng vận đào hoa không chỉ có riêng Tô Uyển Nhi".
Hải Lam nhìn cô với ánh mắt khó hiểu " Ý chị là sao ?".
Cao Văn : Em chẳng phải cũng đang có hoa đào theo đuổi sao ?
Hải Lam : Chị biết ?
Cao Văn : Đáng ra chị không biết, chỉ là sâng nay có kẻ nào đó gọi điện làm phiền nên chị mới biết .
Hải Lam : Nhi gọi cho chị ?
Cao Văn : Ừm
Hải Lam khẻ mỉm cười, chị ấy luôn trẻ con như vậy.
Cao nhìn thấy cô cười cũng cười theo " Chị có một kế hoạch như mày, vừa cắt đứt hoa đao của em vừa trị Tô Uyển Nhi một trận nhớ đời "
Hải Lam tròn xoe mắt " Chị nói cách gì ???
0.........0
Nguyễn Chính Cần ngước mặt lên nhìn tự hỏi ông trời anh c ólỗi lầm gì . Mà giữa trưa nắng muốn tróc da đầu 38 độ của Sài Gòn lại bị đứa em gái thân yêu một mực bắt đi đến trường học gặp tình địch với em ấy.
Nguyễn Chính Cần : En đến đây làm chi, không lẽ muốn gây chiến với người ta.
Nghe hỏi Tô Uyển Nhi đang đi phía trước quay đầu liếc anh " Anh nghĩ em là người ưa động tay chân vậy ?
Nguyễn Chính Cần chề môi, đâu phải anh nghĩ mà sự thật luôn là như vậy mà. Đi đến giữa sân cô ghé vào một nhóm sinh viên đang đứng để hỏi Ngô Thanh Nhu đang ở đâu.
Vừa rồi sao khi bàn xong kế hoạch cùng Cao Văn Hải Lam nhận được cuộc gọi của Ngô Thanh Nhu, vì sắp tới lớp cô có một buổi du lịch cùng nhau ở Nha Trang. Do Hải Lam là trưởng lớp nên nhiệm vụ có rất nhiều, lần này là do Ngô Thanh Nhu dẫn dắt lớp cô, còn Hyun dẫn dắt lớp cùng khóa với Hải Lam.
Kế hoạch dự tính là tuần sau nên cần được bàn bạc kế hoạch cụ thể. Cả 2 đang đứng nố chuyện thì chợt có hạt bụi bay vào mắt Hải Lam. Đây xem như tình tiết máu tró kinh điển của mọi tình huống ngôn tình.
Ngô Thanh Nhu giúp cô thổi ra, liết mắt từ xa cô nhìn thấy Tô Uyển Nhi đi đến, khóe miệng nhếch lên cười. Cô cuối người thấp xuống do cô cao hơn Hải Lam nữa cái đầu nên rất thuận tiện.
Hải Lam vẫn không hay là mình vô tình lọt vào cái bẫy Ngô Thanh Nhu cố tình vạch ra. Xui xẻo cho Tô Uyển Nhi cũng không hay không biết mà lọt vào.
Tô Uyển Nhi thấy trước mắt Ngô Thanh Nhu gần như là cuối đ ầuhôn lấy Hải Lam, mà em lại không hề phản kháng hay có ý đẩy ra. Nhất thời mất lý trí cô chạy thẳng đến như bay trên giày cao gót 10 phân. Nguyễn Chính Cần có muốn đuổi theo cũng mất khá nhiều sức. Anh dĩ nhiên cũng nhìn th ấymột màng đó, anh sợ c ôem gái nông nổi của mình sẽ làm gì người ta.
Quả nhiên anh nghĩ không sai, Tô Uyển Nhi vừa chạy tới kéo Hải Lam ra sau lưng mình thuận tay cho Ngô Thanh Nhu một cú đấm vào mặt, khóe miệng c ôta liền chãy ra một dòng máu.
Hải Lam không kịp phản ứng nhất thời đứng im, sau một lát mới vội kéo Tô Uyển Nhi ra. Đi đến xem vết thương của Ngô Thanh Nhu sau đao nhìn vào Tô Uyển Nhi với ánh mắt tức giận.
Hải Lam : Nhi làm gì vậy ? Sao lại đánh người lung tung ?
Tô Uyển Nhi lúc này vẫn còn đang rất tức , toàn bộ máu của cơ thể dường như đều dồn lên não.
Tô Uyển Nhi : Tui làm gì, hay em và cô ta đang làm gì ?
Hải Lam nhíu mi " Em và chị ấy thì làm gì. Nhi đang nói càng gì đó ?
Nguyễn Chính Cần vội đi đến ngăn cản cuộc chiến giữa 2 người " Được rồi, có gì từ từ nố. Hải Lam em lo cho vết thương của cô Nhu trước "
Hải Lam cũng không muốn cải nhau với chị ở đây. Cô biết nóng giận mất khôn. Nguyễn Chính Cần nhìn Hải Lam và Ngô Thanh Nhu đi xa mới kéo Tô Uyển Nhi ra xe" Em làm gì vậy, vừa mới nói không phải là người manh động kia mà ".
Tô Uyển Nhi : Nếu anh nhìn thấy vợ mình bị người khác hôn để xem anh còn nói được những câu này hay không.