+ Long cung
- Êeee...hai đứa mày đang ở đâu ? Sao gọi chẳng thấy đứa nào bắt máy vậy ? Alô...alo...a_Đầu dây bên kia đã tắt máy, còn bên này...cô gái mặt đỏ bừng, hai mắt bốc hỏa, tiện tay quẳng điện thoại xuống đất vỡ tan tành ( chị này phá của kinh quá ) nằm lăn ra giường than thở, không biết nguy hiểm cận kề.
- Hỏa Long Nữ à, em không nên tức giận, sẽ làm hỏng nhan sắc. NHƯNG nghiêm túc mà nói...người cần tức giận mới là chị...VÌ EM MỚI ĐẬP VỠ ĐIỆN THOẠI CỦA CHỊ ĐÓ_Thủy Long Nữ ( Zan ) phi lên giường, đưa tay bóp cổ Hỏa Long Nữ ( Zin ).
- Ha...ha...em không cố ý.
- Chỉ là cố tình...đúng không ?
- Chị...em thề có Long Vương chứng giám, em không bao giờ làm những việc có lỗi với chị !_Zin đưa tay lên trời thề thốt.
- Xin lỗi em gái yêu quý...cha ko có nhà. Chị cũng biết thề là nghề của em. Không tin được !!!_Zan chính xác là bà chị hiểu em gái.
- Vậy đại tỷ thân mến tôi xin lấy công chuộc tội...dù lên núi đao xuống biển lửa cũng..._Zin tỏ vẻ nghiêm trọng, mặt nghiêm túc.
- Không cần, chỉ cần ăn trộm chìa khóa trong két sắt ở nhà kho dưới tầng...của cha, sau đó mở cửa và bỏ nhà đi bụi ý nhầm xuống trần chơi một lúc ( một lúc là mười mấy năm đó )_Hồi nhỏ, Zan có n lần ăn trộm món đồ này, mưu đồ đi chơi nhưng giữa chừng bị cha phát hiện. Nên bây giờ bả truyền lại tâm huyết cả đời mình cho em gái. Nhưng...
- Mệt quá..._Zin nghe bà chị lải nhải, chữ có chữ không. Không thể chịu nổi đành lên tiếng.
- Định không đi nữa đúng không ? Đấy biết ngay mà..._Zan chưa nói xong, Zin vội đưa tay lên bịt mồm chị lại, chen thêm mấy câu, có thể hiểu là '' nhanh, gọn, lẹ ''.
- Suỵt....Phá cửa cho nhanh, chuộc khóa làm gì ?
- !!! Sao trước giờ mình không biết...
Nói rồi, hai cô gái lao từ trên giường dưới đất...đi tìm búa...phá cửa...sau đó chuồn luôn.
Có thể tưởng tượng Long Vương khi về nhà nhìn thấy...của vỡ...tường vỡ...điện thoại vỡ...hình như mất một cái búa...và quan trọng nhất là hai đứa con gái cũng biệt tăm. '' Mất đồ...mất tiền...mất con...có cái gì thê thảm hơn nữa được nhỉ ? ''.
+ Ngày hôm sau
Ngọc Hoàng vừa đi công tác về, không thấy công chúa đâu, biết đã có chuyện xảy ra trong lúc ông đi vắng, nên cho gọi Vương Mẫu nương nương.
- Nàng biết rõ nguy hiểm, sao vẫn cho bọn nó xuống trần gian ?_Ngọc Hoàng lên tiếng, đôi mắt chất chứa buồn phiền và lo âu.
- Dù biết nhân lúc người vắng nhà cho bọn nó hạ phàm là không đúng. Nhưng người cũng không thể bảo vệ chúng suốt đời được, chi bằng nên tìm cách đối mặt với sự thật ngay từ lúc này.
- Ta cũng biết sớm muộn gì cũng như vậy. Chỉ là ngày này đến quá nhanh...Người đâu mau kết nối mạng để ta trò chuyện với thái tử.
- Cha, dưới hạ giới rất vui, người muốn xuống đây chơi với con không ?_Cái giọng cợt nhả này là của thái tử ( Su ) đã xuống hạ giới cách đây 24 phút.
- Con bớt đùa đi. Ta đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy !_Khuôn mặt nghiêm nghị của Ngọc Hoàng cho thấy ông đang rất nghiêm túc.
- Xin tuân lệnh sếp ! Mau nói cho con biết nhiệm vụ lần này là gì ?
- Chỉ cần nhớ kĩ lời ta dặn : Em gái con có một kiếm nạn, không ai có thể đoán trước được, vì vậy hãy giúp đỡ, bảo vệ nó hết sức có thể. Tuy bây giờ các con không có sức mạnh nhưng đến lúc cần thiết các con sẽ tự tìm ra khả năng của mình.
- Con đã nhớ kĩ lời cha dặn. Con muốn nhờ thêm bạn bè giúp sức, mong cha đồng ý.
- Được, con cứ làm những gì mình muốn nhưng đừng vượt quá tầm cho phép.
_Cuộc trò chuyện kết thúc chớp nhoáng nhưng cũng đủ để tạo nên nỗi buồn phiền trong lòng mỗi người...mà không biết bao giờ mới chấm dứt.