Lúc này cô lang thang trên đường vừa buồn vừa ngẫm nghĩ:
( Không lẽ bây giờ mình lại quay về Phó Gia làm việc. Không được, hiếm lắm mới được ra ngoài thôi thì đi chơi cho thỏa thích đã)
Tại quán ăn lúc này, tiếng bát "cạch cạch" chồng lên nhau khiến mọi người trong quán đều hướng nhìn về một cô gái. Hiểu Nhiên vừa ăn đúng năm bát thì cô xỉa răng sờ bụng vui sướng nói:
"No quá, không ăn nỗi nữa rồi"
Cô lại bước ra khỏi quán, liền đi ngang một cửa hàng quần áo nữ đứng nhìn ngẫm nghĩ:
( Đã lâu rồi mình không mua cho bản thân một bộ quần áo nào, đúng là trước giờ mình chỉ chú tâm vào làm việc suốt ngày nên chẳng có thời gian để mua sắm, chắc là bây giờ đến lúc mua sắm rồi nhỉ?)
Cô bước đi vào cửa hàng mất thì một hồi sau, Thuần Dương cũng dẫn Tư Diệp bước vào bên trong cửa hàng này khiến Tư Diệp nheo mày khó hiểu hỏi:
"Thuần Dương, sao anh lại đưa em đến cái cửa hàng nhỏ này chứ?"
Thuần Dương mỉm cười trả lời:
"Anh nghĩ đêm nay em không cần mặc những đồ đắt tiền, cứ khoác lên người thứ đồ giản dị nhất thì anh sẽ thích hơn"
Tư Diệp khó hiểu nheo trán tiếp lời:
"Thứ đồ giản dị, anh đùa sao? Sao em có thể mặc mấy thứ đồ tầm thường này được chứ?"
Thuần Dương bật ngạc nhiên nghĩ:
( Cô ấy không thích sao? Phải rồi phụ nữ lúc nào cũng muốn mặc mấy thứ đồ hàng hiệu nên Tư Diệp không thích cũng đúng, lẽ nào Bạch Hiểu Nhiên cô ta lừa mình, cái gì mà người yêu mình luôn thích mọi món đồ mà mình tặng chứ?)
Bên trong phòng thử đồ, Hiểu Nhiên cố kéo chiếc dây kéo sau lưng mà nhăn mặt nhíp mắt thở dốc nghĩ:
( Chết rồi, lúc nãy ăn nhiều quá nên bụng mình căng ra, chật quá đi)
Cô vừa nhíp mắt vừa giơ tay đến mở hé cửa ra nhìn cô nhân viên đứng gần đấy lên tiếng nói:
"A...cô gì ơi? Cô giúp tôi kéo dây kéo lên được không?"
Bỗng cô giật mình khi thấy Thuần Dương và Tư Diệp đang đứng gần đó, liền nhanh chóng khép cửa lại sực nghĩ:
(Sao hai người họ lại ở đây? Đây rõ ràng...là cửa hàng quần áo nhỏ thôi mà, lẽ ra với bản tính của Phó Thuần Dương thì anh ta sẽ đưa Lạc tiểu thư đến một cửa hàng hiệu lớn mới đúng)
Lúc này Thuần Dương bỗng quay sang đứng nhìn phòng thử đồ trước mắt liền nheo mày tự hỏi:
( Sao giọng nói lúc nãy quen quá vậy?)
Bỗng cô nhân viên đi đến phòng thử đồ của Hiểu Nhiên lên tiếng:
"Quý khách, cô cần giúp gì à?"
Cô nhân viên vừa kéo nhẹ cửa ra thì Hiểu Nhiên nấp người xuống để cô nhân viên che chắn mình, rồi cô xua tay nói:
"A...không cần đâu, tôi tự kéo được rồi, cô ra ngoài đi"
Cô nhân viên ngạc nhiên hỏi:
"Quý khách không cần giúp gì sao? Dây kéo của quý khách còn chưa kéo lên được kìa"
Hiểu Nhiên cố cười gượng nói nhỏ:
"Không cần đâu, cô ra ngoài đi, nếu có gì tôi sẽ gọi cô sau"
Nghe vậy cô nhân viên khó hiểu đành quay lưng đi mà đáp một tiếng:
"Vâng"
Hiểu Nhiên vội đóng cửa lại, cô đổ mồ hôi lẩm bẩm:
"Mình không thể bước ra cho hai người họ thấy được, làm sao đây?"
Lúc này bên ngoài, Thuần Dương nhìn Tư Diệp lên tiếng hỏi:
"Em thật sự không thích à? Nếu vậy anh sẽ đưa em đến cửa hàng hiệu được không?"
Tư Diệp cười gượng trả lời:
"Được...được a, em cảm thấy cái cửa hàng này nhỏ bé như vậy, hoàn toàn không có bộ đồ nào thích hợp với em đâu"
Thuần Dương mỉm cười nói:
"Vậy được"
Anh định quay đi thì ngạc nhiên chợt thấy túi xách của Hiểu Nhiên được để trên bàn gần đấy thì Tư Diệp đi đến ôm lấy cánh tay anh chợt hỏi:
"Thuần Dương sao vậy? Chúng ta đi thôi"
Anh đành gật đầu rồi cùng cô bước ra khỏi cửa hàng mất. Bên trong phòng thử đồ, Hiểu Nhiên mở cửa bước ra thở phào ngẫm nghĩ:
(Hai người họ đi rồi, may quá)
...
Tối đến, dưới ánh nến của một nhà hàng kèm theo phong cảnh đầy lãng mạng của một bàn ăn tại tầng thượng. Tư Diệp và Thuần Dương ngồi đối diện nhau, anh lên tiếng hỏi:
"Em thích như thế này chứ?"
Tư Diệp mỉm cười trả lời:
"Em thích lắm"
Anh chợt ngẫm nghĩ điều Hiểu Nhiên đã nói rồi bật cười thầm:
( Bữa ăn tối lãng mạng, sau đó là vài câu yêu thương ấm áp à, Bạch Hiểu Nhiên cô ta cũng mơ mộng nhiều thứ không kém)
Rồi anh nhìn Tư Diệp lên tiếng:
"Tư Diệp, em ăn gì để anh gọi cho nhé"
Cô mỉm cười trả lời:
"Như thường lệ đi"
Anh quay sang phục vụ gọi món trong khi Tư Diệp đang cầm điện thoại mình lên, cô sửng sờ to mắt nhìn hàng loạt các ảnh nóng đang được đăng trên mạng xã hội và được nằm ngay trang đầu tiên, mặc dù cô gái trong các bức ảnh mặt đã được làm mờ đi nhưng cô cũng có thể cảm nhận ra đó là cô chứ không phải ai khác. Cô xanh mặt sợ hãi tự hỏi:
( Cái gì vậy? Chuyện này là sao? Là ai đã đăng những tấm ảnh này?)
Cô lướt màn hình điện thoại nhìn thông tin cá nhân người đăng đều trống rỗng, cả tên tài khoản cũng chỉ viết mỗi chữ "Rose".
Cô nhăn mặt ngẫm nghĩ:
( Người tên Rose này là ai? Chắc hẳn có người đang muốn hãm hại mình, cũng may các ảnh đều được làm mờ khuôn mặt nếu không mình đã không còn mặt mũi nào ngồi đây nữa rồi)
Thuần Dương gọi món xong thì anh nhìn sang chợt thấy nét mặt Tư Diệp đang lo lắng tột cùng trong lúc xem điện thoại.
Anh thắc mắc lên tiếng hỏi:
"Em sao vậy? Có gì...trong điện thoại à?"
Tư Diệp không để tâm lời anh hỏi mà mắt hướng vào điện thoại lướt xem các bình luận phía dưới của mọi người đang đầy chê bai và chỉ trích với những dòng chữ đầy cay nghiệt về cô gái trong các bức ảnh hot trên bảng tin, cô nhăn mặt đứng dậy đổ môi đầy người rồi nhìn Thuần Dương nói:
"A...em...em đi vệ sinh một lát"
Nói xong cô lật đật đi mất khiến Thuần Dương khó hiểu nhìn bóng dáng cô đi khuất, anh tự hỏi:
(Tư Diệp...sao cô ấy lại hốt hoảng và sợ hãi đến như vậy?)
Bên trong nhà vệ sinh, Tư Diệp bước vào rửa tay mình, cô to mắt đờ đẩn lo sợ tột độ tự hỏi:
( Là ai? Là ai đã đăng nó? Không lẽ là tên đã ngủ cùng mình hôm đó, chắc hẳn sau khi bị mình la mắng nên hắn đã tức giận và trả thù mình bằng cách này chăng?)
Rồi cô quay lại sửng sốt:
( Không được, mình phải bắt hắn xóa hết loạt ảnh này, hiện tại hắn chỉ làm mờ mặt mình nhưng chưa chắc gì lần sau hắn sẽ làm thế, đúng là tên khốn)
Rồi cô cắn răng đi nhanh ra ngoài, trùng hợp thay cô chợt thấy tên đã ngủ cùng mình cũng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh nam bên cạnh, cô nheo mày lẩm bẩm:
"Là hắn, không thể sai được, không ngờ mình lại còn gặp được hắn ở đây"
Cô nhanh chóng đuổi theo bóng lưng tên đó rồi đi ra ngoài mất.
Sau một hồi lâu trên tầng thượng, thức ăn cũng đã được mang lên gần 15 phút, Thuần Dương nheo mày dần tự hỏi:
(Tư Diệp đã đi 15 phút rồi, sao còn chưa thấy quay lại?)
Anh lại quyết tâm chờ thêm 15 phút nữa nhưng vẫn không thấy cô quay trở lại, anh liền lấy điện thoại mình ra đành gọi cho cô.
Lúc này trên đường phía dưới của nhà hàng, Tư Diệp nhăn mặt bực tức nhìn xung quanh
( Đáng ghét, mình rõ ràng thấy hắn bước ra khỏi đường này mà, sao giờ lại biến mất thế này?)
Bỗng điện thoại cô reo lên, cô lấy điện thoại mình ra lẩm bẩm:
"Là Thuần Dương gọi"
Rồi cô hướng mắt nhìn lên tầng thượng của nhà hàng phía trên tự nghĩ:
"Nếu bây giờ mình bỏ đi đột ngột, hẳn anh ấy sẽ hỏi lí do mất, nhưng khó khăn mình mới thấy được tên khốn kia xuất hiện ở đây, mình phải hỏi rõ mọi chuyện cho bằng được"
Tư Diệp đang lưỡng lự thì cô chợt thấy tên đó xuất hiện trước mặt, hắn đang choàng tay lên vai cặp kề với người phụ nữ khác cười khúc khích, Tư Diệp không hề suy nghĩ gì mà lập tức tắt máy của Thuần Dương rồi chạy theo tên đó gọi lớn:
"Này"
Tên đó và người phụ nữ bên cạnh bật khựng chân quay lại nhìn Tư Diệp nheo mày thì cô đi đến nghiêm mặt nói:
"Nói chuyện chút đi"
Người phụ nữ bên cạnh tên đó nhăn mặt hỏi:
"Cô là ai vậy hả?"
Tên đàn ông đó bật cười nhẹ nhìn người phụ nữ bên cạnh nói
"Anh cũng không biết, cô là ai thế hả?"
Tư Diệp nhăn mặt tức tối nói lớn"
"Anh nói gì thế? Sau đêm đó thì lại giả vờ nói không quen biết tôi, mau xóa ngay mấy tấm ảnh đó đi"
Tên đàn ông ngây thơ hỏi:
"Tấm ảnh gì chứ?"
Tư Diệp nheo mày tức giận đáp:
"Là ảnh mà anh đã chụp tôi trong đêm đó, mau gỡ nó xuống bảng tin đi"
Hắn cười khúc khích nói:
"Tôi nào biết, muốn thì đi tìm cô gái tên Luna bạn của cô đấy, cô ta là người nhờ tôi chụp lấy mấy tấm ảnh đó. Còn bây giờ tôi phải đi hẹn hò với mỹ nữ của tôi đây"
Tư Diệp sực ngạc nhiên lẩm bẩm:
"Luna? Cô ta là người làm sao? Sao có thể?"
Hắn nheo mày rồi choàng tay ôm vai người phụ nữ bên cạnh nói tiếp:
"Muốn hỏi gì thì tôi cũng trả lời rồi, bây giờ thì tôi đi được rồi chứ?"
Nói xong thì hắn và người phụ nữ đó quay lưng đi mất, Tư Diệp bỡ ngỡ to mắt lẩm bẩm tự hỏi:
"Tại sao Luna lại làm vậy? Không lẽ cô ta là người chơi mình?"
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra cố gọi cho Luna trong trạng thái tức giận và muốn được làm rõ mọi chuyên nhưng máy lại không liên lạc được khiến cô nhăn mặt:
"Sao lại không liên lạc được? Đáng ghét, cô ta đúng là người chơi mình rồi" Tư Diệp vừa tức tối vừa quay người lại dần thì chợt thấy Thuần Dương đã đứng phía sau mình từ bao giờ khiến cô giật mình lấp mấp:
"A...Thuần...Thuần Dương"
Thuần Dương nheo mày nhìn cô hỏi với nét mặt nghiêm ngặt:
"Sao em lại ở đây? Anh đã đợi em hơn 30 phút trên tầng thượng, khi gọi thì em lại tắt máy nên anh đã nghĩ có chuyện gì đó xảy ra, em đang làm gì vậy?"
Tư Diệp cố bình tĩnh mỉm cười trả lời:
"A...em chỉ xuống đây gặp một người bạn thôi, cô ấy vừa đi rồi, xin lỗi đã làm anh đợi lâu hay chúng ta lên trên ngồi lại nhé"
Anh nheo mày tức giận nói:
"Anh hủy bàn rồi, em thậm chí quên mất anh đang ngồi trên đấy hay sao mà xuống đây gặp bạn của mình lâu như vậy?"
Tư Diệp lại cố cười nhẹ cho qua mà nói:
"Em xin lỗi, em sẽ đền bù cho anh mà, bây giờ chúng ta đi nơi khác nhé, được không hả?"
Nghe vậy, cảm giác khó chịu vẫn không rời khỏi khiến anh lại lên tiếng hỏi tiếp:
"Lúc nãy anh thấy tâm trạng em rất lo lắng chuyện gì đó? Sao vậy?"
Tư Diệp lấp mấp:
"Em...em chỉ cảm thấy không khỏe một chút"
Thuần Dương bật ngạc nhiên rồi tiếp lời:
"Hay anh đưa em về, anh nghĩ bây giờ em nên nghỉ ngơi thì hơn"
Tư Diệp nghe vậy đành gật đầu vì tâm trạng của cô đang khá tệ nên nói tiếp:
"Được, vậy buổi hẹn của chúng ta đành để lần sau vậy"