Vài giờ sau, Thuần Dương ngồi trước một ông bác sĩ tâm lý tại phòng khách, ông ta nheo mày nhìn mặt anh một hồi lâu rồi hỏi
"Phó tiên sinh, tôi đã nghe Lạc tiểu thư nói anh mắc chứng gặp ác mộng nhiều năm rồi, anh có thể kể cho tôi nghe về cơn ác mộng đó không?"
Thuần Dương nhăn mặt nói
"Tôi...không thích nhắc lại nó"
Bỗng Tư Diệp ngồi bên cạnh nắm tay anh mỉm cười trấn an nói
"Không sao đâu, anh cứ kể cho ông ấy nghe đi, ông ấy là bác sĩ tâm lý nổi tiếng mà em quen biết, hiếm lắm em mới mời ông ấy đến đây khám bệnh cho anh đó"
Thuần Dương nghe vậy liền yên tâm kể mọi việc, sau một hồi thì ông bác sĩ nghiêm giọng nói
"Theo tôi được biết thì Phó tiên sinh, anh mắc chứng trầm cảm vì cơn ác mộng ám ảnh đó đã nhiều năm nay rồi"
Thuần Dương ngạc nhiên nheo mày bật cười nhẹ hỏi
"Trầm cảm? Ha...ông nói gì vậy? Phó Thuần Dương tôi mà lại đi mắc phải cái bệnh đó à?"
Ông bác sĩ thở dài nói
"Anh không tin thì thôi, tôi đã khám qua rất nhiều người chưa bao giờ sai, biểu hiện căn bệnh đó là anh sẽ có lúc vui buồn thất thường, những khi việc gì đó không vừa lòng mình thì anh liền sẽ nổi cơn tức giận đến mức phát điên,cũng sẽ mắc chứng sợ bóng tối,sợ ở một mình,nếu anh không chữa trị sớm hơn thì tôi cũng không đoán được anh sẽ ra sao đây nữa"
Thuần Dương lại nghiếng răng đỡ trán mình nói
"Những triệu chứng đó...tôi đều bị qua"
Tư Diệp ngạc nhiên tiếp hỏi
"Vậy Thuần Dương, em nghĩ anh nên quan tâm đến tình trạng sức khỏe tâm lý của mình, anh không thể xem thường được"
Rồi cô quay sang ông bác sĩ tiếp hỏi
"Vậy bác sĩ, có cách nào giúp anh ấy khỏi bệnh không?"
Ông bác sĩ đẩy kính rồi tiếp lời
"Có đấy, nếu muốn thoát khỏi căn bệnh này thì Phó tiên sinh phải chấp nhận cơn ác mộng kia và quên nó đi đã, vì nó chính là nguyên nhân khiến anh ta phát bệnh, với lại trong thời gian này tâm lý Phó tiên sinh cần được vui vẻ mà không một chút buồn phiền, cũng đừng để anh ấy tức giận quá vì nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc anh ta, khiến anh ta không thể kìm chế được bản thân mà trở nên phẫn nộ"
Thuần Dương mở to mắt sờ đầu mình lẩm bẩm
"Sao tôi có thể mắc phải căn bệnh này chứ?"
Rồi ông bác sĩ để lên bàn một lo thuốc khiến Tư Diệp và Thuần Dương ngạc nhiên, ông ta tiếp lời
"Đây là lọ thuốc an thần, nếu anh lên cơn thì hãy dùng nó"
Thuần Dương nheo mày không chấp nhận rồi phất lọ thuốc mạnh văng xuống đất, tức giận quát
"Ý ông là tôi bị tâm thần sao? Sao lại đưa tôi cái lọ thuốc dành cho mấy người điên chứ?"
Ông bác sĩ đứng dậy lấp mấp
"Tôi...tôi chỉ kê thuốc cho anh,xem ra với hành động này của anh đủ để nhận biết tình trạng bệnh đến đâu rồi"
Thuần Dương bắt đầu nhăn mặt hơn quát lớn
"Cút ngay, ông cút ngay cho tôi"
Anh tức giận hơn thì Tư Diệp ngăn anh lại lo lắng nói
"Thuần Dương, bình tĩnh đi, ông ấy chỉ là bác sĩ khám bệnh thôi"
Ông bác sĩ lật đật bước đi, đến cửa ông ta nghoảnh lưng lại nói
"Tính khí anh thất thường như vậy? Nếu anh không nghe tôi thì cũng biến thành người bị tâm thần mà thôi"
Anh nheo mày nhớ lại mẹ anh, bà cũng là mắc chứng tâm thần mà thắc cổ tự tử, anh không phục ném ngay chiếc ly vào ông bác sĩ thì ông ta giật mình mở cửa đi ra mất, chiếc ly vừa kịp lúc va vào cửa rơi xuống vỡ tan tành. Tư Diệp không khỏi sửng người nhìn anh lấp mấp
"Thuần Dương...anh"
Anh ôm đầu mình cố bình tĩnh lại rồi nhìn Tư Diệp lên tiếng
"Tư Diệp, em không phải...sợ anh chứ?"
Tư Diệp có chút hoàn hồn rồi mỉm cười nhẹ nói
"Không đâu, anh đừng tức giận nữa,đừng để ảnh hưởng đến tâm lý"
Anh ngồi xuống sofa rồi thở phào
"Tư Diệp, anh rõ ràng là người bình thường, sao ông ta lại nói giống như anh là tên bị tâm thần chứ?"
Tư Diệp ngồi xuống cạnh anh cố an ũi
"Phải, anh rõ ràng là Phó Thuần Dương, một người hoàn toàn bình thường mà"
Bỗng Hiểu Nhiên đi ra nhìn thấy mấy cô người hầu đang đứng bàn tán gần đó, cô tò mò lại hỏi
"Lúc nãy tôi nghe thấy có tiếng ồn ào? Chuyện gì à?"
Mấy cô người hầu lấp mấp nói nhỏ:
"Bọn tôi vừa nghe lén cuộc trò chuyện của chủ nhân và bác sĩ tâm lý đó"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên
"Bác sĩ tâm lý? Sao đột nhiên anh ta lại nói chuyện với bác sĩ?"
Một cô người hầu tiếp lời
"Tôi nghe nói chủ nhân bị mắc phải ác mộng dẫn đến ảnh hưởng tâm lí, biểu hiện như là sẽ hay tức giận và sợ bóng tối, sợ ở một mình đấy"
Hiểu Nhiên lại ngạc nhiên hơn
"Cái này không phải rối loạn tâm thần nhẹ sao?"
Mấy cô người hầu nheo mày nói
"Bạch Hiểu Nhiên, bọn tôi khuyên cô đừng tùy tiện nói chủ nhân bị tâm thần, ngài ấy ghét sự sỉ nhục này lắm đấy"
Hiểu Nhiên xua tay
"Tôi biết rồi, anh ta nào nghe được chứ"
Một lát sau Tư Diệp khoác tay Thuần Dương ra vườn dạo mất, Hiểu Nhiên đi ra phòng khách rồi nhặt lên một lọ thuốc nằm trên sàn, cô cầm lên xem lẩm bẩm
"Thuốc an thần? Không phải dành cho anh ta chứ? Vậy ra anh ta thật sự..."
Rồi cô nhìn qua lớp kính cửa đối diện vườn hoa, liền thấy Thuần Dương và Tư Diệp đang cười nói vui vẻ bên ngoài, cô nheo mày lẩm bẩm
"Mặt anh ta vui hớn hở vậy mà lại là người mắc chứng bệnh này"
Rồi cô gác tay lên cằm suy nghĩ
(Chuyện này đúng là sự sỉ nhục đối với anh ta, ai lại nghĩ đường đường là Phó tổng tài của công ty Phó Thị lại mắc chứng trầm cảm này chứ, thảo nào đêm qua tay anh ta nắm chặt mình run run đến vậy, mà...cơn ác mộng đó là gì thì mình chẳng biết)
Bỗng Diệc Thiên đi vào lên tiếng
"Hiểu Nhiên, cô đứng suy nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?"
Hiểu Nhiên giật mình lấp mấp
"A...anh Diệc Thiên"
Diệc Thiên chợt nhìn lọ thuốc lên tay cô cầm ngạc nhiên hỏi
"Thuốc an thần? Hiểu Nhiên...không lẽ cô..."
Cô liền xua tay nói
"A...không phải, lọ thuốc này không phải của tôi, là của anh ta đó"
"Anh ta?"
Diệc Thiên chợt nhìn Thuần Dương và Tư Diệp qua lớp cửa kính của phòng khách, hai người họ đang nói chuyện thân thiết bên ngoài thì anh lại hỏi
"Hiểu Nhiên, ý cô lọ thuốc này là của Thuần Dương?"
Cô gật đầu, ánh mắt buồn rũ rượi nói
"Vâng, tôi không biết anh ta có quá khứ như thế nào, nhưng để gặp cơn ác mộng và sợ hãi như thế thì chắc đều có nguyên nhân"
Diệc Thiên ngạc nhiên đặt tay lên xoa đầu cô mỉm cười
"Trông bộ dạng của cô lo lắng cho Thuần Dương còn hơn cả Tư Diệp tiểu thư nữa"
Hiểu Nhiên giật mình lấp mấp
"À...không tôi chỉ cảm thấy buồn giúp anh ta thôi, dù sao anh ta cũng là chủ của tôi mà, hoàn toàn không có ý gì khác...đâu"
Cô vừa nói vừa liếc mắt quan sát nét mặt của Diệc Thiên, anh bật cười
"Haha, cô đúng là một cô gái có cảm xúc a"
Lúc này bên ngoài vườn, Thuần Dương vô tình nhìn qua lớp cửa kính của phòng khách, anh bỡ ngỡ nhìn Diệc Thiên đang xoa đầu Hiểu Nhiên cười nói rất thân thiết.
"Thuần Dương, em nghĩ anh nên tạm gác công việc ở công ty mà nghỉ ngơi cho thật khỏe, vậy nên em sẽ..."
Tư Diệp đang nói thì cô ngạc nhiên nhìn Thuần Dương, ánh mắt anh đang hướng nhìn qua lớp của kính của phòng khách, cô liếc mắt nhìn xem là cái gì mà anh lại chăm chú nhìn đến mức không nghe những gì cô đang nói. Nét mặt cô bắt đầu khó chịu lên tiếng gọi
"Thuần Dương"
Anh quay lại nhìn cô thì cô thay đổi nét mặt mỉm cười nói
"Anh có nghe em đang nói gì không?"
Anh ngạc nhiên rồi bật cười
"Có phải em bảo anh tạm gác công việc ở công ty không?"
Cô lại bật cười
"Đúng vậy, vì em muốn anh trở nên vui vẻ hơn cho nên cuối tuần này có vũ hội đấy, anh đi cùng em nhé"
Anh ngạc nhiên rồi gật đầu
"Được"
Lúc này trong phòng khách, Diệc Thiên gác tay lên cằm mỉm cười hỏi
"Phải rồi Hiểu Nhiên, cô có bao giờ dự tiệc chưa?"
Cô ngạc nhiên rồi lắc đầu ngượng ngùng nói
"Chưa, từ khi sinh ra tôi còn chẳng biết tiệc là cái gì?"
Diệc Thiên bỗng bật cười rồi tiếp lời
"Vậy cuối tuần này cô đi cùng tôi nhé, có một vũ hội được tổ chức rất lớn, thường thì mỗi năm tôi đều đi cùng Thuần Dương nhưng năm nay Tư Diệp tiểu thư, bạn gái cậu ta về rồi nên tôi không có người đi chung có chút tủi thân a"
Hiểu Nhiên chợt ngượng ngùng rồi nói
"Nếu vậy thì...tôi sẽ đi cùng anh, nhưng mà tôi không biết gì về vũ hội cả, tôi sợ sẽ làm mất mặt anh"
Diệc Thiên ngạc nhiên rồi nghiêng đầu cười ôn hòa
"Không sao đâu, chỉ cần cô đồng ý thì tôi vui rồi"
Một lát sau trên dãy hành lang,Hiểu Nhiên vừa đi vừa chợt mừng mỉm cười
(Mình còn không nghĩ đến anh Diệc Thiên lại mời mình tham dự tiệc với anh ấy, không biết buổi tiệc ấy ra sao nhỉ? Nôn nóng quá đi)
Lúc này Thuần Dương đi xuống đối diện cô, anh ngạc nhiên vì cô đang mỉm cười một mình thì lên tiếng
"Bạch Hiểu Nhiên, cô đã làm xong cơm trưa chưa vậy?"
Cô giật mình rồi đáp lời
"A...tôi sẽ đi làm ngay"
Anh nheo mày cao có hỏi
"Cô...làm gì cười vui vậy? Có chuyện gì à?"
Cô lắc đầu xua tay
"A...nào có"
Rồi anh lướt ngang qua cô tiếp lời
"Thế thì mau làm cơm trưa đi, Tư Diệp không thể nhịn đói lâu đâu"
Cô bĩu môi nhìn bóng lưng anh đang đi xa trên dãy hành lang lẩm bẩm
"Nói chuyện gì mà nét mặt cao có thế?"