Tính hay ghen của chồng yêu
Triệu Mạn Di nhìn thoáng qua màn hình laptop, lông mày khẽ nhíu rồi giãn ra luôn, cô lại tiếp tục đánh văn kiện cho tháng sau.
Rầm rầm rầm.
Tiếng đập cửa bên ngoài khiến Triệu Mạn Di không thể tập trung nổi nữa.
“Chuyện gì? Ai vậy?”
“Là anh, mau mở cửa.”
Là tiếng Cố Hạo Thần, hôm nay anh tới đây làm gì chứ? Cô tuy biết ngày nào cũng có người mang canh dưỡng thai tới, nhưng chẳng lẽ hôm nay họ đình công sao?
“Anh tự mở đi, cửa đâu có khóa.”
Cửa mở, Cố Hạo Thần xông ngay vào, anh vứt ngay tờ tạp chí xuống trước mặt cô, đập ngay vào mắt cô là hình ảnh trên bìa tạp chí. Đó là hình ảnh sáng nay đám phóng viên chụp được. Tổng giám đốc Vân Đỉnh cầm bó hoa hồng đỏ, cô đứng đối diện khẽ nhíu mày. Phía dưới là dòng tít: “Triệu tổng Triệu Thế Vương sau kết hôn vẫn cuốn hút được tổng giám đốc Vân Đỉnh.”. Sáng nay, khi cô vừa xuống xe, định vào công ty thì tổng giám đốc Vân Đỉnh đã chờ sẵn ở đó, anh ta mặc vét trắng, tay cầm một bó hoa hồng rất to tiến tới và tặng cô.
Khi cô còn chưa hiểu gì thì máy ảnh khắp nơi xung quanh đã tanh tách vang lên.
“Triệu tổng, tôi biết cô và tổng giám đốc Cố thị đã kết hôn, nhưng hai người nhất định là hôn nhân kinh doanh, vậy cho phép tôi được theo đuổi cô, được chứ?”- Tổng giám đốc Vân Đỉnh nói, anh ta nở nụ cười mê hoặc với Triệu Mạn Di, nhưng với cô, tất cả đều không thể so được với Cố Hạo Thần.
Cô quay đi, không nói một lời nào, cũng không nhận hoa, tất cả chỉ là ánh mắt lạnh lùng quay đi, để lại tổng giám đốc Vân Đỉnh đứng như trời trồng cùng bó hoa hồng đỏ chói mắt.
“Em giải thích đi, này là sao hả?”- Cố Hạo Thần hét lên, thật không ngờ sáng nay vừa vội đi họp CEO, để cô tự tới Triệu Thế Vương lại xảy ra chuyện này.
Giờ đây nhìn quý ông chồng đang nổi máu Hoạn Thư trước mắt, cô cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng.
“Em đâu biết gì đâu, đó là chuyện của anh ta, em yêu anh cơ mà, anh quên à?”
Loading...
“Biết là vậy nhưng anh không muốn họ nghĩ hôn nhân của chúng ta là do kinh doanh.”- Cố Hạo Thần buồn bã ngồi xuống.
Triệu Mạn Di thở dài đến bên Cố Hạo Thần.
“Em yêu anh, chúng ta yêu nhau, mình biết điều đó là được rồi, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh. Có hiểu không?”
Cố Hạo Thần nhìn sâu vào đôi mắt cô, nở nụ cười.
“Anh yêu em, mãi mãi…”
Chỉ là ngay hôm sau, Triệu Mạn Di đã yêu cầu sắp xếp một cuộc nói chuyện với chủ tịch của một tạp chí nổi tiếng, mà cuộc nói chuyện chưa đầy năm phút, tính cả thời gian mời ngồi và uống chút nước. Triệu Mạn Di chỉ nói vài câu, nhưng vài câu này mà nói, đối với mọi người để lại vô cùng nhiều ấn tượng, nhất là với chủ biên tạp chí hôm qua đã đăng ảnh cô lên.
“Tôi và Cố Hạo Thần yêu nhau gần một năm và kết hôn, tôi đang có cục cưng, chúng tôi sẽ vô cùng vui nếu như mỗi ngày đều không thấy mình chình ình trên báo với những dòng tít vớ vẩn. Tôi ghét bị chụp hình trộm, và tất cả mọi người đều biết khi ghét một thứ, tôi sẽ làm thế nào rồi đấy, tôi sẽ làm đủ mọi thứ khiến toàn thế giới này biết tôi ghét thứ đó thế nào. Và nếu như một ngày nào đó tôi lại nghe thấy cụm từ “kết hôn vì kinh doanh” một lần nữa, nhất định tôi sẽ sửa chữa thật tốt cái bàn phím của người đó. Nên mong ngài sẽ cẩn thận quản lí những thông tin mà tạp chí tung ra.
Cảm ơn.”
Từ đó trở đi, mọi người đều không thấy tin gì về Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần kết hôn vì kinh doanh nữa, thay vào đó là những mẩu tin dài hàng vài trang giấy tung hô Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần lãnh đạo hai tập đoàn tài tình như thế nào, tổ ấm của họ hạnh phúc ra sao.
Triệu Mạn Di không quan tâm những điều đó, cô chỉ cảm thấy những kẻ làm báo là những kẻ có mặt dày hàng vài cái tường thành.
Nhưng không ai nói… số lượng điện hoa cho cô giảm xuống cả.
Và vậy là… cho dù bất mãn nhưng dường như Cố Hạo Thần đã thay nhân viên dọn rác của biệt thự quẳng tất cả hoa và quà gửi cho Triệu Mạn Di vào thùng rác.
“Tổng giám đốc… cô có nghĩ nên can thiệp không?”- Dương Nhậm Vũ nhìn người đàn ông đang cật lực khuân hoa và quà ném vào thùng rác sau nhà qua cửa sổ thư phòng.
Triệu Mạn Di vẫn chỉ để ý vào đống sổ sách, tai vẫn nghe loáng thoáng những âm thanh tức giận bên dưới qua cửa sổ.
“Này thì quà… các ngươi là lũ mặt dày… ta và vợ nợ nần gì các người mà các người bám bọn ta không tha?”
Cô khẽ thở dài.
“Kệ anh ta, tháng này trả thêm lương cho anh ta là được.”
“Tổng giám đốc, không ngờ cô cũng có khiếu hài hước.”
“Dương Nhậm Vũ, anh làm việc với tôi được bao nhiêu năm rồi? Về hưu sớm không phải là vấn đề lớn nhỉ?”
“Tổng giám đốc, tháng sau nhất định tôi sẽ phấn đấu tăng doanh thu lên 15%”
“Đó là anh nói.”
“Vâng, tôi đảm bảo điều đó.”
Đôi khi… khiếu hài hước của băng sơn mĩ nhân cũng làm cho người ta nghẹn cổ.
Việc tăng lương cho tổng giám đốc Cố thị… ừm… có thể suy nghĩ mà.
Phụ: Một nhà sáu người.
Từ bên ngoài chạy vào hai cục cưng nhỏ sinh đôi một trai một gái. Gọi là cục cưng nhưng hai đứa cũng đã mười lăm tuổi. Triệu Mạn Di mỉm cười đứng khỏi ghế.
“Lại đây nào hai con…”- cô hôn hôn lên mặt chúng. Vừa xong thì Cố Hạo Văn đi vào.
Con trai càng lớn càng giống cha, năm nay cũng đã mười tám tuổi rồi.
“Mẹ, kí cho con bảng điểm.”- trên mặt cậu không có vẻ gì vui vẻ, thậm chí còn nhàn nhạt mà lướt qua hai đứa em sinh đôi kia.
Triệu Mạn Di thấy con trai, cũng thả hai đứa bé xuống, cô tới cầm lấy bảng điểm. Ừm rất tốt, kết quả rất cao. Mười mấy năm qua đều như vậy.
Kí xong cô đưa cho con trai.
“Ngoan, mai là sinh nhật con, chúng ta sẽ tổ chức cho con thật vui vẻ.”
Cố Hạo Văn cười nhẹ.
“Sao cũng được ạ.”
Mẹ Cố Hạo Thần nói Cố Hạo Văn giống hệt Cố Hạo Thần ngày trước, nên Triệu Mạn Di cũng không thấy lạ khi thái độ của con trai lại hời hợt. Nhưng có một điều cô biết. Thực chất cậu lại là người quan tâm mọi người trong nhà hơn ai hết.
Lần Triệu Mạn Di bị ốm, cậu xăm xăm chỉ ở bên mẹ, khi lấy cái này, lúc lấy cái khác. Đêm cũng đòi ngủ với mẹ, mặc dù vừa đặt lưng xuống là ngủ say.
Cố Hạo Văn biết rõ mọi người thích gì, thích hai em út, nhưng cực kì dị ứng với đứa em hai Triệu Di Vân.
“Mẹ ơi…”- ác mộng của Cố Hạo Văn xuất hiện, Triệu Di Vân mặc trên người toàn đồ đen đi vào, nhìn thấy anh hai thì mặt biểu lộ mất hứng bước qua. Thấy hai đứa em thì gườm gườm mắt rồi ngó thẳng vào mặt chúng mà nói.
“Hai ngươi hủy hoại cuộc đời ta.”
“Vân Nhi.”- Triệu Mạn Di giọng lạnh lùng- “Con đang nói cái gì hả?”
Một câu của mẹ làm Triệu Di Vân giật mình. Cô tim đập hơi nhanh, phải bình tĩnh lại. Bao năm qua mẹ vẫn làm cô thấy sợ bởi vẻ lạnh lùng ấy mà.
“Con về phòng.”- biết chiến tranh sắp nổ ra, lại không có hứng nghe ca hát miễn phí, Cố Hạo Văn lẳng lặng nói một câu rồi về phòng.
Cố Hạo Lâm và Cố Di Y thấy tình thế không ổn, nhìn nhau gật đầu rồi lủi ra ghế sofa, bao năm qua chị hai đối với họ vẫn là không vừa mắt nha. Theo như lời kể của ông bà nội, khi họ mới sinh ra, Triệu Di Vân đã ít lui tới. Khi họ hai tuổi thì chị hai đã biết cách nhờ người rao bán trẻ con trên mạng rồi.
Bởi vì sao? Bởi vì mẹ sinh họ ra nên chị ít được sủng hơn chứ sao? Nhưng cha mẹ vốn đối xử công bằng. Tại chị hai cả nghĩ đấy thôi.
“Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi? Hai em không hủy hoại cuộc đời con.”- Triệu Mạn Di đối với chuyện Triệu Di Vân ghen tị với hai em ban đầu không để ý, nhưng bây giờ mấy đứa đều lớn cả rồi mà.
“Con biết rồi mà.”- Triệu Di Vân xịu mặt xuống.
Đúng lúc này, Cố Hạo Thần- cứu tinh của Triệu Di Vân xuất hiện.
“Cha…”- Triệu Di Vân kêu lên cầu cứu. Cha vốn là rất cưng chiều cô nha.
Cố Hạo Thần ấy thế mà nhìn bà xã một lúc rồi quay ra.
“Cả bốn đứa các con mới là hủy hoại cuộc đời cha.”- rồi anh nhanh chóng đẩy Triệu Di Vân cùng hai đứa nhỏ ra bên ngoài.
Anh mới chính là kẻ thua thiệt nhất. Một mình chống lại bốn đứa con cơ mà.
Triệu Mạn Di ôm đầu gục trên bàn làm việc. Năm đó có phải cô đã sai khi lơ là cảnh giác, để đến giờ chịu hậu quả không? Một nhà sáu người, nhưng có đến bốn đứa con, mà lại còn thêm một kẻ chẳng khác trẻ con là mấy.
Thật mệt mỏi.
Nhìn đứa ông chồng đang chăm chú nhìn mình, cái ánh mắt kia.
Ôi không phải đấy chứ? Triệu Mạn Di thầm kêu rên, cô khi nào vấp phải loại đãi ngộ này?
Nhưng thôi, vẫn là kết cục hoàn mỹ phải không?