Sáng sớm ở trên giường.
- A... A... Tử Dương thối, chàng, sao chàng... A sáng sớm đã... Bắt đầu động dục... A! Nhẹ một chút...
Tử Dương vừa thúc mạnh eo vừa thúc giục:
- Tay bóp lấy, lão tử muốn uống sữa của nàng.
Lam Dao tức giận vì hắn không cho nàng ngủ nướng, lại không dám không nghe lời, hai tay để hai bên người, bị hắn thao đến mức nắm chặt chăn.
Tử Dương vùi đầu vào ngực nàng mút sữa, cảm thấy không đã, ra lệnh:
- Tay đừng nhàn rỗi, tự mình bóp ra sữa để ta uống.
Lam Dao trợn tròn đôi mắt ngập nước, bĩu môi nói:
- Chàng bắt nạt người ta!
Từ khi nàng bắt đầu có sữa, mỗi lần bị hắn đùa giỡn bộ ngực đều cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Bây giờ hắn lại nói ra yêu cầu như vậy, Lam Dao cảm thấy không thể nhịn được nữa.
- Không nghe lời sao?
Tử Dương cười mỉa, sau đó trực tiếp thao nàng cho đến khóc.
Tử Dương giúp nàng lau nước mắt, lại hỏi:
- Có nghe lời hay không?
Lam Dao cắn môi, không nói cái gì nhưng nghe theo lời hắn nói, tự mình bóp ra sữa chảy vào trong miệng hắn.
Sau khi Tử Dương thỏa mãn, nhìn cửa huyệt của nàng bị mình bắn đầy tinh dịch, không nhịn được lại giơ tay cho vào trong móc tinh dịch ra.
Vừa mới cao trào còn chưa hoàn hồn, lại không nhịn được muốn chơi nhiều hơn.
Hắn nắm lấy nhũ hoa của nàng nói::
- Lần sau nước tiểu của ta cũng ở trong tiểu huyệt của nàng, có được không?
Tuy hắn dùng câu nghi vấn để hỏi nhưng thực ra hắn không cho Lam Dao cơ hội từ chối. Bây giờ hắn muốn chơi thế nào thì thế đó, nàng là tình nô để hắn thao.
Ví dụ như sáng nay hắn tỉnh ngủ, trực tiếp đè Lam Dao ra thao. Trong tiểu huyệt nàng còn có tinh dịch tối qua hắn bắn, cho nên không cần đợi nàng ẩm ướt, trực tiếp cắm tới đáy, tùy theo ý mình.
Lam Dao chịu đựng cuộc sống như vậy.
Sở dĩ lúc trước nàng quyến rũ hắn là vì nhìn trúng sức lực mạnh mẽ và khuôn mặt anh tuấn của hắn, muốn huấn luyện hắn thành tình nô của mình, ngày ngày lấy dương tinh của hắn để luyện công.
Ai có thể ngờ đến bây giờ nàng lại thành tình nô của hắn! Chẳng những mỗi ngày đều bị thao như một con chó cái, còn bị hắn điểm huyệt đạo, không luyện công được.
Quả thực là tiền mất tật mang!
Lam Dao càng nghĩ càng tức giận, nhưng xoắn xuýt cả ngày, đều không nghĩ ra được cách gì.
Cuối cùng buổi chiều ở trong thư phòng, khi nàng bị hắn ấn đầu liếm côn thịt, rốt cuộc nàng cũng quyết định rồi...
Nàng muốn chạy trốn!
Tử Dương thấy nàng phân tâm, côn thịt đụng sâu vào cổ họng nàng hơn. Nhìn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, hắn cảm nhận được mình sắp bắn rồi.
Vì thế hắn nắm lấy tóc nàng, kéo đầu nàng ra bắn lên khuôn mặt nàng.
Hơi thở của Lam Dao đều là mùi tinh dịch vừa tanh vừa nồng của hắn, nàng không nhịn được vừa làm nũng vừa oán hận nói:
-... Chàng bẩn.
Tử Dương cười dịu dàng...