Edit: Minh Nghi
Beta: viio
***
Dường như Nhâm Niệm ngầm muốn tìm hiểu cuộc sống hiện tại của Lương Tây, nhưng sợ hỏi huỵch tẹt ra lại khiến cho Lương Tây không tiện mở miệng, mà không hỏi lại không an tâm. Mộc Lương Tây thì vờ như không nghe thấy câu hỏi của Nhâm Niệm, ngược lại nhanh chóng lèo lái sang chuyện khác, hỏi chuyện của Nhâm Niêm và Chu Gia Trạch. Mộc Lương Tây làm như vô ý tìm hiểu chuyện của người khác, chẳng qua là muốn Nhâm Niệm không đề cập đến chuyện của mình. Suy nghĩ trong đầu rất quái lạ, Mộc Lương Tây chẳng muốn cùng người nào nói những chuyện có liên quan đến Lạc Minh Khải. Lạc Minh Khải đã từng cho cô những điều tốt đẹp nhất, còn những chuyện xấu xí liên quan đến người tốt đẹp này, tất cả những điều ấy cô giấu sâu trong đáy lòng, bản thân cô hiểu rõ là được rồi, không cần phải nói với người khác.
Sau khi Nhâm Niệm rời đi, Mộc Lương Tây vẫn ngồi y nguyên ở chỗ đó. Đã có không ít người biết được sự tình khuất bên trong, vô số lần họ nhìn qua Lương Tây đều bộc lộ ra một chút thương hại. Bởi vì Lạc Minh Khải bên kia mang theo Hạ Niệm Ý đi xã giao với mọi người, miệng thì anh bảo là trợ lý, nhưng tất cả mọi người đâu dễ bị lừa như vậy.
Lương Tây nhấp ly rượu từng ngụm từng ngụm, động tác từ tốn mà tao nhã. Cho dù trong giờ phút này, cô vẫn như trước, là một cô công chúa xinh đẹp không cho phép bất kì kẻ nào mạo phạm, ngồi ở chỗ đó như một đóa bách hợp trong u cốc trống trải, tĩnh lặng u buồn.
“Tiểu thư, mạn phép mời cô khiêu vũ một điệu có được không?”
Tay Lương Tây vẫn giữ chiếc ly chân cao rỗng, cô hơi nâng mắt, tầm mắt vừa khéo chạm phải ánh mắt vương vít ý cười của Lục Diên Chiêu. Ánh mắt y rất sáng, luôn có thể khiến cho người khác bất giác nghĩ đến bầu trời giăng đầy sao của đêm mùa hạ, với cả không thể nghi ngờ, vì y vốn dĩ chính là một ngôi sao sáng rực rỡ.
Một bàn tay Lục Diên Chiêu để ở sau người, bàn tay còn lại làm độc tác mời, vẫn đang mỉm cười nhìn cô. Mộc Lương Tây nở nụ cười, ánh mắt lướt nhanh qua chiếc áo nhung bên trong bộ âu phục của y. Rất không đúng lúc, cô vừa mới thấy trên tạp chí có người mẫu cũng mặc cái áo nhung này, giá cả đắt đỏ vô cùng.
Điệu bộ “nhà giàu mới nổi”, trong lòng Mộc Lương Tây thầm nói xấu y như vậy, nhưng khi đứng lên cảm nhận được khí chất của y thì cô cảm thấy mình không chỉ phạm tội nói xấu người ta, mà còn là phỉ báng kiêm luôn cả trợn mắt nói dối. Khí chất cao quý thế này làm sao cũng không che dấu được người khác.
Mộc Lương đặt tay mình vào tay Lục Diên Chiêu, “Thật lấy làm vinh hạnh.”
Cô mỉm cười vừa phải, xinh đẹp và đoan trang chiếm lấy nửa phần, nhưng chẳng thể nhìn thấu nơi sâu trong đáy lòng cô. Ý cười của Lục Diên Chiêu lại càng đậm, thế này giống như cô đang mang một chiếc mặt nạ đầy giả tạo trên mặt vậy. Nhưng y không chán ghét, bởi vì y là người duy nhất biết được diện mạo thật ẩn bên dưới lớp mặt nạ này.
Mộc Lương Tây đi theo Lục Diên Chiêu đến giữa sàn nhảy, Lục lão gia nói để cho những người trẻ tuổi chơi những gì họ thích, sau khi nói xong liền đi đến chỗ mấy người bạn già của mình hàn huyên. Nhạc đã mở một lúc lâu, đoạn đầu thì giai điệu nhạc siêu chậm, tuy rằng lúc này vẫn là nhạc trữ tình như cũ, song tiết tấu cũng đã không còn chậm rãi nữa.
Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây mặt đối mặt khiêu vũ với nhau, y chăm chú nhìn hàng lông mi dài của cô, không nhịn được cười, “Đừng quay đầu lại.”
Mộc Lương Tây giương mắt nhìn y, nhưng quả thật không hề quay đầu lại. Người này có một trò lại bày nhiều lần đến vậy, nhưng vẫn như cũ chằng hể thấy nhàm.
“Em thật sự không quay lại à?” Lục Diên Chiêu giả bộ làm vẻ mặt kinh ngạc, cơ thể lại càng dựa sát vào Mộc Lương Tây, ‘Không muốn nhìn biểu cảm hiện giờ của ông xã em sao?”
“Trong mắt tôi có anh rồi, tâm tình đâu mà ngắm người khác nữa chứ?” Lương Tây hơi hất cằm lên, khẽ cười thành tiếng với y.
“Thật sự không thèm nhìn luôn sao? Được dịp tốt thế mà…”
Lục Diên Chiêu dứt lời, nhanh chóng kéo cô di chuyển, vừa đúng một trăm tám mươi độ, phương hướng của bọn họ rất nhanh đã thay đổi. Tầm mắt Lương Tây vừa nâng lên, thật sự có thể nhìn về phía của Lạc Minh Khải. Giờ phút này anh đang nói chuyện với người khác, dường như có thần giao cách cảm, Lạc Minh Khải liếc mắt về phía bên này một cái, nhưng vỏn vẹn cũng chỉ liếc một cái rồi liền quay đầu đi.
Không đợi Mộc Lương Tây có phản ứng, Lục Diên Chiêu lại xoay người cô một vòng, liên tục xoay mấy cái, đem cô xoay tới tận bên kia. Y còn nghiêm túc đánh giá thần sắc của cô, chỉ sợ sẽ bỏ sót một chút gì.
“Khó chịu lắm à?” Y nhíu mi, ánh mắt cũng không phải không chút để tâm giống như lúc nãy nữa.
Lương Tây vẫn mang theo nét cười như cũ, nhìn thẳng y, “Sao phải khó chịu?”
“Bên cạnh hắn vừa có người đẹp bầu bạn đấy.” Lục Diên Chiêu đột nhiên kề sát cô, cúi đầu nói bên tai cô.
Lương Tây nhìn vào đôi mắt y, “Thì bên cạnh tôi cũng có mỹ nam bồi mà, như vậy chẳng phải rất công bằng sao?”
Vũ khúc kết thúc, Mộc Lương Tây từ trong tay Lục Diên Chiêu xoay ra, gật gật đầu với hắn, ra hiệu không tiếp tục nữa, sau đó quay người bước đi. Lục Diên Chiêu đứng yên tại chỗ, có phần hứng thú đánh giá bóng dáng của cô.
Lạc Minh Khải bên kia đang cầm chặt ly rượu trong tay, vẻ mặt bất định nhìn Lục Diên Chiêu. Y dường như nhận ra ánh mắt của Lạc Minh Khải, quay người lại đối diện với Lạc Minh Khải rồi đi về phía anh.
Lạc Minh Khải và Lục Diên Chiêu cùng du học chung một nước, cũng cùng là học trò của một giáo sư. Vị giáo sư này kinh nghiệm phong phú, địa vị trong giới giới tài chính cũng không phải tầm thường, khi ông phá lệ coi trọng hai người du học sinh từ Trung Quốc thì vài sinh viên bản địa vô cùng không phục, mà sự bất phục này càng ngày càng tăng lên. Vị giáo sư kia biết rõ ràng, nhưng cũng chẳng giải thích vì sao lại coi trọng hai người sinh viên này đến thế. Trong tiết học thực hành, giáo sư mang tới không ít tài liệu về những ngân hàng sắp phải phá sản giao cho các sinh viên của mình, yêu cầu mỗi sinh viên phân tích vì sao ngân hàng lại phá sản và phải làm thế nào để tìm ra biện pháp đảo ngược tình hình, ông cho thời hạn là một tháng.
Một tháng sau, hoàn thành yêu cầu của vị giáo sư kia chỉ có hai người: Lạc Minh Khải và Lục Diên Chiêu.
Khi Lạc Minh Khải sắp về nước, lúc anh ra đi vị giáo sư này đã hình dung anh là một nhà đầu tư tài chính mang dáng dấp của thợ săn, sau khi nhìn chuẩn con mồi, quan sát thật kỹ tử huyệt của nó, lập tức một phát bắn trúng.
Mà khi Lục Duyên Chiêu chuẩn bị rời đi, vị giáo sư này lại đánh giá y là tùy tâm sở dục(1), y có đầy ắp sự tự tin. Sau khi nhắm trúng con mồi rồi, chẳng những sẽ không chớp lấy thời cơ mà hành động, trái lại sẽ nói cho con mồi của mình biết: Tao đã sẵn sàng để “thịt” mày rồi đấy. Hơn nữa dưới tình huống như vậy, y vẫn có thể thành công. Nhưng đây cũng là nhược điểm của Lục Diên Chiêu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(2). Nếu tự tin mà biến thành tự phụ, vậy thì đây cũng không phải kết cục người khác muốn nhìn thấy.
(1) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” của Việt Nam mình.
(2) Tùy tâm sở dục: Nghĩa là người làm bất cứ điều gì mình muốn, tùy ý, muốn làm gì thì làm.
“Từ lúc không gặp đến giờ vẫn khỏe chứ?”, Lục Diên Chiêu bình tĩnh đứng bên cạnh Lạc Minh Khải, khóe miệng cong lên mang theo ý cười có vài phần cợt nhả. Ánh mắt y rơi xuống người phụ nữ phía sau Lạc Minh Khải, vẻ mặt như kiểu bỗng nhiên ngộ ra, rồi lập tức mang ánh mắt ấy dời lên người Lạc Minh Khải, “Bạn học một thời, không biểu lộ chút mừng rỡ nào ư?”
Lạc Minh Khải không nói gì, vẫn bình thản nhìn Lục Diên Chiêu như cũ.
Tất nhiên là Lục Diên Chiêu không để tâm đến thái độ của Lạc Minh Khải, ngược lại còn nhìn về phía Hạ Niệm Ý – người đang đánh giá mình, “Rất vui được gặp cô. Trăm nghe không bằng một thấy nha Hạ tiểu thư, so với trong tưởng tượng của tôi cô còn đẹp hơn nhiều.”
Hạ Niệm Ý có hơi sửng sốt, không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Lạc Minh Khoải xoay người lại, nhìn Lục Diên Chiêu đang cười trào phúng đến cực điểm, không hiểu sao trong lòng lại chán nản. Trong khoảng thời gian du học, không ít bạn học đều biết Lạc Minh Khải còn có bạn gái ở trong nước đang đợi anh trở về. Hiển nhiên là Lục Diên Chiêu cũng biết.
Hạ Niệm Ý quan sát thần sắc Lạc Minh Khải, do dự hồi lâu mới xoay người bước đi.
Vẻ mặt của Lạc Minh Khải lãnh đạm, khí chất lạnh lùng, không nói một câu mà đi đến một chỗ ít người, Lục Diên Chiêu nhướng nhướng mi rồi đi theo.
“Tại sao lại nhúng tay vào Mộc thị?” Hai tay Lạc Minh Khải đặt trên lan can, ban công rộng rãi bày ra đủ mọi loại hoa, giờ phút này hương hoa tràn ngập, nhưng tâm trạng của anh cũng không khá hơn.
Lục Duyên Chiêu lộ ra nét cười xấu xa, “Tại vui chứ sao.”
Lạc Minh Khải nhíu mi, “Vậy à?”
“Cậu coi Mộc Lương Tây như một con ngốc. Một mặt thì lấy cô ấy, mặt còn lại thì nghĩ nên làm sao để phá tan tành Mộc thị. Mà cậu cũng biết đấy, người như tôi lại hay thương hoa tiếc ngọc, bây giờ lòng thương xót đang tràn trề đây này.” Lục Diên Chiêu khoa trương vỗ ngực.
“Tránh xa cô ấy một chút.” Ngữ khí của Lạc Minh Khải mang theo cảnh cáo.
Lục Diên Chiêu chậc chậc hai tiếng, “Vợ yêu như hoa như ngọc, cậu không trân trọng thì cũng không cho phép người khác trân trọng à? Như vậy không phải hơi quá đáng rồi sao?”
Lạc Minh Khải trừng mắt liếc Lục Diên Chiêu một cái, “Cậu nhất định phải như vậy?”
Lục Diên Chiêu gật đầu.
Ý của Lạc Minh Khải rất đơn giản, nếu như Lục Diên Chiêu nhất định phải chen chân vào chuyện của Mộc thị, vậy thì về mặt ý nghĩa bọn họ sẽ trở thành đối thủ chân chính.
Lục Diên Chiêu quay về rồi lại đắc ý như đinh đóng cột thế này khiến cho Lạc Minh Khải hoài nghi, “Từ trước đến nay cậu chẳng làm chuyện gì không công cả.”
“Cái gì cũng có ngoại lệ.” Lục Diên Chiêu thu lại nụ cười bất cần, “Lạc Minh Khải, không bằng chúng ta đấu một ván đi?”
Lạc Minh Khải không trả lời, chỉ để lại cái bóng lưng cho Lục Diên Chiêu. Lục Diên Chiêu lại có một ít căng thẳng, rõ là bịp bợm. Nếu như y không nói thêm một câu cuối cùng, e rằng Lạc Minh Khải chắc chắn sẽ càng thêm nghi ngờ mục đích của y. Vừa rồi, tất cả đều là Lạc Minh Khải thăm dò. Có thể khiến cho Lục Diên Chiêu ra tay, thì lý do y ra tay tuyệt đối đáng giá, đến tột cùng thì Mộc thị có gì giá trị để Lục Duyên Chiêu tung đòn. Nhưng nếu Lục Diên Chiêu muốn mượn Mộc thị để sống mái với Lạc Minh Khải một phen, mục đính không phải là cứu vớt Mộc thị, vậy tất nhiên không phải bình luận thêm gì nữa.
Lục Diên Chiêu âm thầm kinh hãi, thảo nào Mộc Lương Tây nôn nóng để y sớm xuất hiện ở trước mặt Lạc Minh Khải như vậy, có lẽ Mộc Lương Tây cũng sợ Lạc Minh Khải nghi ngờ chăng?
***
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Số lượng từ có phần ít, ngày mai sẽ nhiều hơn… Hôm nay chỉ có hai chương, cầu đừng ghét bỏ…