TôTiếu: “Tôi là Hứa Ngải Dĩ Thâm.”
PhátThanh Viên khẽ giật mình, sau đó hơi cúi đầu, tựa như không đành lòng đối mặtvới nó.
Lúcnày, vì là ngồi mặt đối mặt, Tô Tiếu mới phát hiện lông mi của Phát Thanh Viênrất dài, làm cô kìm lòng không được muốn vươn tay ra sờ một cái.
Cónhững người luôn không thể nói lý, chút tiểu tiết nho nhỏ cũng có thể khiến côngứa ngáy trong lòng, giống như lúc này, Tô Tiếu nhớ tới một câu nói, “Chỉ làmột cái cúi đầu thùy mị.” *_* (k bit phải làm sao cho văn thơ nữa)
Dầurằng hiện giờ không thấy rõ cậu ta có thẹn thùng hay không…
Ngaylúc trái tim Tô Tiếu còn đang bất ổn, PhátThanh Viên ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy, như chứa cả biển sâu. Cuối cùng,cậu ta đã có phản ứng.
“Xinlỗi, tôi không nên giết cậu nhiều lần như vậy.”
TôTiếu: “…”
Khôngphải tôi muốn nghe cậu xin lỗi! Lẽ nào cậu chỉ có phăn ứng như thế thôi sao?
Tô Tiếuthấy mình sắp nghẹn đến nội thương rồi, cô vội vội vàng vàng ăn cho xong cơm,nói câu tạm biệt với Phát Thanh Viên rồi chạy mất dạng, kết quả đi tới cửa lạikhông cam tâm quay đầu lại nhìn một cái, lập tức rơi lệ đầy mặt.
Trường họccó quy định, ở căn tin ăn cơm xong phải chủ động đưa khay ăn trả lại ở xe thudọn, vừa nãy cô bị kích động nên quên mất, giờ nhìn thấy Phát Thanh Viên mỗitay một khay ăn đứng ở đó xếp hàng chờ đổ cơm thừa, cô bỗng cảm thấy tâm tàn ýlạnh, xong rồi, lần này thật sự là cô không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.
Có lẽlà thấy mất mặt quá, Tô Tiếu hai ngày không vào game, nhưng cô lại cảm giác nhưông trời đối nghịch với mình, rõ ràng là không vào game, phải không gặp phảiPhát Thanh Viên chứ, thế mà cứ hễ đi lên tự học, lấy nước, mua đồ ăn, là luônthấy cậu ta. Có lầm không, vườn trường lớn như thế, sao có thể trùng hợp vậychứ, lúc nào cũng đụng mặt?
Đụngmặt nhiều lần, tâm tình cũng từ khẩn trương thành chết lặng, sau cùng, cô còncó thể vẫy vẫy túi bánh tai mèo trong tay, tự nhiên bắt chuyện với cậu ta,“Hây, đi mua đồ ăn khuya à?”
“Ừ, saomua nhiều đồ thế?” Phát Thanh Viên nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Tô Tiếu, màykhẽ nhíu lại, “Tôi cầm cho!” Nói xong, cậu đưa tay ra xách lấy cái túi nilon tophồng trong tay Tô Tiếu.
Độngtác ấy, trực tiếp làm Tô Tiếu lùi về sau hai bước.
“Khôngcần, không cần, nhẹ lắm, không nặng tí nào đâu.”
ABC lầntrước Trần Vi mua bị cô dùng hết rồi, kết quả Trần Vi giận, sai cô đi mua, bởinhu cầu của Trần Vi lớn, nên cô chọn riêng một cái túi đen sắp vào, trông quathì rất to, nhưng băng vệ sinh ấy mà, có thể nặng tới đâu chứ!
Nhưngcái thứ đồ này mà để Phát Thanh Viên cầm, lỡ bị cậu ta thấy, chẳng phải cô lạibị mất mặt lần nữa? Thật sự là xui tám đời mà.
Ra khỏisiêu thị sinh viên, tay Tô Tiếu xách theo một đống túi, Phát Thanh Viên thì haitay cắm túi quần, hai người sóng vai đi cùng nhau, bước chân cực kỳ quỷ dị.
Đợi điđược một đoạn đường, cái túi trong tay Tô Tiếu lần thứ 3 va vào chân của PhátThanh Viên, thì rốt cuộc cậu xoay người qua, mặt lạnh tay lại kiên quyết lạthường kéo cái túi trong tay Tô Tiếu qua.
Tô Tiếucố giãy dụa, lại sợ làm mạnh quá thì cậu ta nhìn thấy đồ trong đó mất, chỉ đànhbuông tay. Không ngờ Phát Thanh Viên chắc tưởng Tô Tiếu chết cũng không buôngtay, lại dùng thêm lực…Kết quả là cái túi đen bị rách ra….
Mộtđống băng vệ sinh lăn ra ngoài.
Lúc nàymới có 8 giờ tối, dọc đoạn đường tới siêu thị sinh viên có rất nhiều người qualại, Tô Tiếu xấu hổ đỏ cả mặt, cô vội vàng cúi người xuống nhặt, lại phát hiệnPhát Thanh Viên sắc mặt chẳng có gì khác thường, cậu ta đã đi tới trước bịchlăn xa nhất kia, cúi xuống nhặt bịch băng vệ sinh lên, có lẽ trên đó bị dínhbụi, cậu còn dùng tay phủi nhẹ vài cái.
Mặt TôTiếu càng đỏ bừng lên.
Nhưngbỗng nhiên cô rất muốn hỏi, “Bạn học Tần, mặt bạn bị liệt bẩm sinh à?”
Cái túiđen bị rách mất rồi, mấy túi khác đều đựng đồ ăn, cũng không nhét được mấy bịchbăng vệ sinh này, từ đây về tới phòng còn một đoạn dài nữa, dù cho cô mỗi tayhai cái cũng không cầm được, lẽ nào còn bắtPhát Thanh Viên mỗi tay hai bịch nữa?
Đanglúc sốt ruột, thì cô phát hiện Phát Thanh Viên đã cởi áo khoác ra, sau đó bọcmấy bịch đồ vào trong áo.
“Đithôi!”
Làmxong mọi thứ đó, Phát Thanh Viên vẫn không một biểu tình như cũ, cậu đi đượcmấy bước mới phát hiện Tô Tiếu chưa đi theo, liền dừng lại, xoay nghiêng ngườiđứng,”Sao vậy?”
Phíatrong áo khoác vẫn phong phanh như cũ, chỉ có một cái áo sơ mi, nhưng vì là màutím sẫm, bởi trong tay ôm một đống đồ, ống tay áo vén lên, lộ cổ tay, chỉ mộtchi tiết nhỏ như thế, dưới ánh đèn mờ nhạt, vẫn khiến Tô Tiếu cảm thấy cực kỳcám dỗ.
“Không,không sao…”
Cô đãtạo cái nghiệt gì, mà mới ra khỏi hang hổ, đã nhảy vào đầm rồng chứ!
Tô Tiếuchạy hai bước lên theo, đợi sóng vai cùng cậu ta mới nhỏ giọng hỏi, “Cậu khônglạnh à?”
Thờitiết thế này, Tô Tiếu đã mặc một cái áo khoác bông, mà chiếc áo khoác PhátThanh Viên đang cầm kia hiển nhiên cũng không dày dặn gì, bên trong còn chỉ mặcáo sơ mi, cô nhìn thôi cũng thấy lạnh.
“Khônglạnh.” Phát Thanh Viên nở một nụ cười hiếm thấy, “Tôi nói rồi, sức khỏe tôi tốtlắm.”
“Phảirồi, còn có thể cõng tôi chạy 5 vòng quanh sân thể dục nữa mà.” Tô Tiếu nghĩthầm, chẳng qua lần trước nghe lời này thì không nói gì, giờ cô có chút hốihận, lúc đó nên đáp lại, “Thật à? Tôi không tin, không thì, chúng ta thử xemsao!”
Cô nghĩngợi lung tung cả một đường, mãi đến lúc Phát Thanh Viên gọi tên mới hoàn hồnlại.
“A, gìcơ?”
“Cóhoạt động ngày Noel rồi.”
Trướcgiờ chưa bao giờ nghĩ, Hứa Ngải Dĩ Thâm và người thao tác Bất Niệm Tình Thâm,sẽ cùng sánh vai nhau đi trong sân trường, thảo luận hoạt động nhiệm vụ trongtrò chơi.
“Ak, làgì vậy?” Hai ngày nay Tô Tiếu không vào game, đương nhiên không biết hoạt độngnhiệm vụ là gì.
“Đắpngười tuyết, còn có Thiên Hàng Phúc Duyên gì đó nữa.”
Chả cóhứng, Tô Tiếu thầm bĩu môi một cái.
“Còn cóThi đấu vợ chồng liên server.”
Tô Tiếumắt sáng lên, đang muốn hỏi chi tiết đã nghe Phát Thanh Viên nói tiếp, “Chúngta đi luyện sủng vật tới mãn cấp đi.”
Tô Tiếutức thì vui như mở cờ trong bụng, nói như vậy, ý của Phát Thanh Viên là muốnkết hôn với cô, sau đó tham gia thi đấu vợ chồng liên server? Cậu nói rõ ra thìchết sao!
“Phầnthưởng không tệ.” Phát Thanh Viên rất nghiêm túc bổ sung thêm.
Trái timTô Tiếu bỗng chốc vỡ tan thành mảnh vụn.
Chếttiệt nhà cậu chỉ vì chút phần thưởng đó thôi sao!
Dưới kýtúc, Tô Tiếu gọi điện cho Trần Vi, bảo cô nàng cầm túi xuống, Phát Thanh Viênlấy từng cái từng cái một từ trong áo ra bỏ vào túi của Trần Vi, trong lúc đóTô Tiếu vẫn vụng trộm nhìn sắc mặt cậu ta, không có gì lạ thường, nhưng lỗ taithì hơi ửng đỏ, chỉ không biết là do lạnh hay là xấu hổ nữa.
Sau khinói cảm ơn với Phát Thanh Viên, Tô Tiếu và Trần Vi đi vào ký túc, lúc đi lêntầng Trần Vi hướng Tô Tiếu nháy mắt, “Tôi thấy cậu ta đáng tin đấy, nhưng trôngcó vẻ hơi trầm lặng.”
Đâu chỉcó hơi…
Cậu taquả thật là cực phẩm trong trầm lặng nha…
Về đếnphòng rồi, Tô Tiếu đi qua chỗ của Trần Vi, thấy cô nàng đang onl trên game, nhớlúc nãy nghe Phát Thanh Viên nói đến hoạt động lễ Noel, bỗng thấy tò mò hỏi chitiết thế nào, ngờ đâu vừa mới hỏi đã đụng ngay vào nỗi đau của Trần Vi, chỉthấy cô nàng quăng cái túi trong tay xuống, “Đừng nói nữa, tức chết đi mất, giờrất nhiều người đi kết hôn tham gia thi đấu, tôi nói với Cư An chúng ta cũng điđi, kết quả hắn lại từ chối tôi!!”
Phụt…
Từ lúcTrần Vi xuất đạo tới nay, hiếm cô anh chàng nào từ chối cô nàng, nghĩ tới đó,Tô Tiếu cũng hơi hiểu sao cô nàng lại cáu kỉnh đến thế.
“Rốtcuộc tôi có nên gửi ảnh đi không?” Trần Vi đi qua đi lại trong phòng, miệng lẩmnhẩm không ngừng, “Gửi hay là không gửi đây?”
“Có mộtcâu nói là, tuy em không phải là người con gái xinh đẹp nhất trên thế giới,nhưng là người
con gáimà anh yêu nhất, hoặc là, ở trong mắt tôi, cô ấy là người xinh đẹp nhất. Chonên, nếu cậu ta đã có người mình thích, thì mặc kệ ảnh bà gửi có đẹp tới đâu đinữa, hắn ta cũng sẽ không chọn bà.” Tô Tiếu lấy tay vỗ vai Trần Vi, “Còn nếuhắn vì ảnh của bà mà thay lòng, vậy bà còn thích hắn ta nữa không?”
Trần Vikhông nói nữa, sau cùng cô nàng im lặng trở lại trước máy tính, tắt trò chơiđi.
“Có ổnkhông?”
“Tôimuốn yên tĩnh một lát.”
ThấyTrần Vi như thế, Tô Tiếu cũng không nói thêm nữa, cô mở máy lên đăng nhập vàogame, vì đến mấy ngày không lên, còn phải cập nhật, thật vất vả đợi đến lúcđăng nhập được, liền phát hiện tin nhắn offline của mình nhiều đến dọa người.