Thánh nói là làm, có ơn phải trả, buổi chiều vài hôm sau, tranh thủ lúc em Vy đi họp Đoàn sau giờ học, vừa thấy Tiểu Mai dắt xe ra cổng là tôi trờ xe đến ngay.
- Tiểu Mai, tối nay qua nhà N nha! – Tôi cười cầu tài.
- Chi vậy N? – Nàng để cặp vào giỏ xe, nhìn tôi thắc mắc.
- Qua nhà N ăn tối, nhé? – Tôi ra vẻ nhã nhặn.
- Hì, ừ, vậy mấy giờ mình qua? – Nàng mỉm cười.
- Tầm 7h nha! – Tôi liếc nhìn đồng hồ.
- Có cần Mai đem thêm gì qua nhà ko? – Tiểu Mai hỏi.
- Không, N mời mà, vậy nhé! – Tôi khoát tay.
- Ừa, 7h mình đến! – Nàng gật đầu.
Tôi cấp tốc chạy xe về nhà, định bụng sẽ nhờ mẹ nấu thêm vài món, gì chứ Tiểu Mai qua là mẹ tôi chắc chắn sẽ làm ngay thôi. Nhưng người tính ko bằng trời tính, tôi dù đã lớn tướng lớp 10 nhưng vẫn chưa bỏ được cái tật láu táu từ nhỏ.
- Mẹ về chưa đại huynh? – Tôi dắt xe vô nhà, vừa kịp thấy ông anh dắt xe ra.
- Về lâu rồi! – Ông anh tôi nhún vai đáp.
- Hên quá! – Tôi thở phào.
- Nhưng lấy hành lí rồi đi công tác luôn, chiều mai mới về lại! - Ổng tiếp lời.
- Sặc, rồi cơm tối sao đây? – Tôi chết đứng.
- Tao đi sinh nhật bạn rồi, mày tự làm mì tôm hay ra ngoài ăn đi! - Ổng nói tỉnh queo.
- Ơ……! – Tôi đâm hoảng.
- Tránh ra bố đi, lảng vảng tao đạp văng xoáy giờ! – Rồi ổng dắt xe dông luôn.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, thế này thì tèo rồi, chẳng ngờ mẹ tôi đi công tác bất ngờ, mà lỡ hẹn với Tiểu Mai rồi, giờ không lẽ gọi điện bảo nàng đừng qua, hoặc rủ đi ăn ở ngoài thì có mà nhục chết. Tôi ôm đầu đi qua đi lại trong nhà suy nghĩ, bộ tịch như ông cụ non, suy nghĩ, suy nghĩ, thây kệ, lỡ đâm lao thì đành phải theo lao thôi, tôi quyết định thử tài làm bếp, biết đâu lại phát hiện ra mình có thêm một tài năng nữa thì sao?
Nhưng từ nghĩ đến làm là cả một chuyện lớn, trong tủ lạnh nhà tôi giờ chỉ còn rau cải với trứng gà vịt, còn lại toàn là Sting với trái cây. Tôi thẫn thờ nhìn vô tủ lạnh rồi lắc đầu ngao ngán, hông lẽ giờ đãi Tiểu Mai tô mì tôm rồi đập cái trứng vô?
Tôi ngồi nhìn đống trứng mà suy nghĩ nên làm gì với tụi nó, ngoài mì tôm với nấu cơm ra thì tôi chả biết nấu món gì sất, mặt thì mỗi lúc một đần ra mà chẳng le lói thêm được ý tưởng nào cho ra hồn, cuối cùng tôi tặc lưỡi quyết định cầm máy gọi phone…
- Alo! – Giọng em Vy phía bên kia.
- Ừ, N nè! – Tôi thở phào, vị cứu tinh đã xuất hiện.
- Gọi em có gì vậy chàng? – Em ấy bông đùa.
- Hic, bày N nấu món gì với trứng gà đi, món gì cũng được, mà dễ dễ nấu thôi! – Tôi cười méo xệch.
- Sao thế? – Vy ngạc nhiên.
- Nhà N đi hết rồi, mà ngán mì tôm quá! – Tôi dóc tổ, cho vàng cũng ko dám nói là nấu cho Tiểu Mai.
- Ừ…thế biết nấu ko đấy? – Em ấy tần ngần hỏi.
- Bày đi mới biết chứ! – Tôi sốt ruột.
- Trứng thì có trứng luộc, trứng chiên, trứng kho, còn vài món nữa mà hơi khó! – Vy đáp.
- Vậy cái nào dễ làm nhất, mà nhanh nhất? – Tôi liếm môi.
- Ừ thì trứng luộc, trứng chiên! – Em ấy trả lời.
- Cũng được, bày N làm đi! – Tôi thầm nghĩ 2 món này…chắc vừa đủ, nấu thêm cơm cũng được, còn đỡ hơn là chạy ra ngoài mua hay bảo Tiểu Mai đừng qua.
Tôi bày ra 8 quả trứng gà để trên bàn, bắt đầu làm theo lời em Vy dặn, đầu tiên là cho 4 quả vô xoong nhỏ, đổ nước vào và cho lên bếp, để lửa vừa, canh khoảng 15 phút bắc xuống lột vỏ ra là xong.
Ok, xong 1 món, chả có gì khó khăn, tôi bắt đầu thấy phục tôi quá, tự tin nhảy qua món thứ 2 là trứng chiên. Đầu tiên là đập trứng, bình thường tôi nhìn mẹ với ông anh đập nhẹ vào giữa quả trứng, sau đó tách đôi vỏ là xong, nhẹ nhàng gọn lẹ. Nhưng tôi loay hoay mãi mà ko tách đôi được ra, cuối cùng lỡ tay bóp vụn luôn, tô trứng lẫn cả mớ vỏ trong đó, thế là đi đứt quả đầu tiên. Lần này để cho chắc, tôi lấy muỗng đập vài phát trên đầu quả trứng, rồi ngồi lột vỏ, cuối cùng trút ngược nó xuống, hơi thủ công nhưng còn đỡ hơn là ăn trứng bể.
Hoàn thành chuẩn bị, đến phần pha gia vị, tôi tỉ mỉ chế mắm vào tô trứng, nhưng run tay thế quái nào mà cho cả đống vào, tôi ngẩn người ra một lúc rồi tặc lưỡi, chậc, chả sao, bỏ nhiều đường vô trung hoà lại là xong. Thế là 3 muỗng đường to bự được cho vào, sau đó là 1 thìa tiêu bột, hành lá, tôi phủi phủi tay rồi cho lên chảo dầu.
Nhưng vừa cho trứng vào chảo thì tôi giật mình bắn ngược ra sau quăng luôn cả tô trứng vào chảo dầu, chỉ vì vừa đổ trứng vô thì nó văng xèo xèo nhìn hãi ko tả được. Vài giây sau, tôi mặc áo tay dài, mắt đeo kính râm, một tay cầm cái nắp xoong to nhất mà che trước mặt, tay còn lại run run lấy cái tô ra rồi…đứng đó nhìn trứng đang từ từ chín dần. Tôi đợi thêm ít giây nữa nhưng lớp trên của trứng vẫn còn lỏng, mà bên dưới thì hình như lại nghe có mùi khét chứ chả phải mùi trứng chiên thơm phức mà mẹ tôi hay làm.
- Nấu sao rồi? – Em Vy nghe máy.
- Hic, sao mà lớp dưới trứng chiên thì cháy mà lớp trên nó lại chưa chín nè! – Tôi kể lể.
- Ông ơi, dùng cái giá inox to mà xúc phần dưới lên, rồi nghiêng chảo cho phần trên chảy xuống chứ! – Em ấy thở dài.
Thế là tôi làm y lời em ấy nói, loay hoay mãi cả chục phút sau, rồi tốn gần 15 phút bày biện các thứ trên bàn, bữa ăn đầu tiên mà tôi làm bếp mới xuất hiện. Một dĩa trứng luộc, và 1 dĩa trứng chiên chỉ còn một nửa vì tôi đã cắt mấy phần bị khét bỏ ra ngoài, cắt mãi mà nó còn chừng 2 trứng, một dĩa rau xà-lách có sẵn trong tủ lạnh, và nồi cơm nghi ngút khói. Tôi đứng nhìn bàn ăn mà lắc đầu cười khổ, chả biết chút nữa Tiểu Mai nhìn thấy thì nàng sẽ thế nào đây.
Đúng 7h, Tiểu Mai dừng xe trước cổng nhà tôi.
- Vào đi, để N dắt xe cho! – Tôi tắm rửa ăn mặc bảnh bao như Việt kiều về nước kiếm vợ.
- Ừa, cảm ơn N! – Nàng cười nhẹ.
- Ủa, bọc gì vậy? – Tôi thắc mắc khi nhìn vô giỏ xe nàng.
- À, bánh mình làm đấy, mang cho nhà N, hì! – Tiểu Mai giải thích.
Tôi thầm nghĩ cuối cùng bàn ăn cũng đã có 1 món là ra hồn, mà lại là của Tiểu Mai làm mới chết. Tôi tặc lưỡi bước vô nhà, Tiểu Mai đi cạnh bên.
- Nhà N đi hết rồi, hì! – Tôi rào trước, hi vọng nàng hiểu khi chút nữa nhìn bàn ăn “ thịnh soạn “ quá mức cho phép.
- Ừa, vậy à! – Nàng gật đầu.
- Giờ làm gì? – Tôi nhìn nàng cười méo xệch.
- Là sao N? – Tiểu Mai thắc mắc.
- Ý N là giờ…ăn tối luôn hở? – Trống ngực tôi đập thình thịch.
- Thì…N bảo Mai qua ăn tối mà! – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ…thì ăn vậy! – Tôi ngoài cười mà trong bụng rầu rĩ.
Tiểu Mai đứng nhìn vô bàn ăn, tôi giả lơ ngó mấy con…thằn lằn trên trần nhà đang rượt đuổi nhau chí choé.
- Vậy là….N nấu phải không? – Nàng tủm tỉm cười.
- Ừm….thì vậy! – Tôi lúng búng xác nhận.
- Hì, ăn thôi, Mai đói rồi! – Rồi nàng xới cơm ra chén.
Tôi là chủ nhà, nên nhường khách ăn trước, hồi hộp nhìn Tiểu Mai đưa mẩu trứng chiên vào miệng, rồi giật mình khi thấy nàng bụm môi và nhăn mặt.
- Sao…sao thế? – Tôi đâm hoảng.
- Hic, mặn…quá! – Nàng xua tay, trán nhăn hí lại.
- Nước…nè! – Tôi líu quíu chạy lại lấy nước.
Và tiếp sau đó nếu ko phải là Tiểu Mai đang ngồi cùng bàn ăn thì tôi đã phun cơm ra luôn rồi, quả trứng chiên này đúng là mặn kinh khủng, mà lại có cái mùi đường nghe tởm lợm. Hai đứa ngồi hết nhìn nhau rồi nhìn xuống bàn ăn, tôi thì ngượng ko để đâu cho hết, cứ gằm mặt xuống bàn mà đếm…hạt cơm trong chén, được một chốc thì Tiểu Mai đứng dậy.
- Nhà có lạp xưởng không N? – Nàng hỏi.
- Ừ, có, mà chi vậy? – Tôi tò mò.
- Lấy cho Mai lạp xưởng, cà rốt, đậu que nếu có càng tốt! – Tiểu Mai trả lời.
- À…cà rốt thì có, ko có đậu que, có hũ đậu Hoà Lan nè! – Tôi tìm trong tủ lạnh.
- Cũng được, đưa ình đi! – Nàng gật đầu.
Tôi đứng lóng ngóng nhìn Tiểu Mai nhanh nhẹn làm bếp như đầu bếp thứ thiệt trong nhà hàng, và vài mươi phút sau bàn ăn đã thay đổi diện mạo hoàn toàn, món trứng mặn kinh hoàng của tôi được Tiểu Mai chế biến lại thành cơm chiên dương châu, và trứng luộc được cắt lát để lên đĩa xà-lách, rưới ít dấm tỏi lên, thế là thành salad trộn, rồi nàng nấu thêm ít canh phớt gọi là có thứ để húp.
Và tình thế đảo ngược, tôi ngồi cắm mặt vô chén cơm mà ăn lấy ăn để, dù là mấy phút đầu còn ngường ngượng vì thế này cứ y như là tôi biết trước mẹ sẽ đi vắng mà mời Tiểu Mai sang làm bếp cho vậy.
- Từ từ thôi N! – Nàng cười khúc khích.
- Hic, đói từ chiều giờ..ực.! – Tôi vừa đáp vừa nghẹn.
Bữa trà vẫn là trà đào với bánh ngọt đi kèm, tôi ngồi phởn ngả tựa lưng ra ghế, thở dốc thì quá no, Tiểu Mai chốc chốc lại che miệng cười.
- Cười gì N ế? – Tôi gãi đầu hỏi.
- Hì, tại nhìn N ngồ ngộ! – Nàng hấp háy mắt.
- Sao mà ngộ? – Tôi tò mò.
- Ăn xong rồi thở, thật chưa ai như N, có ngày bể bụng, hì hì! – Nàng cười tủm tỉm.
- He he, bể bụng thể nào cũng vô viện, cũng có người lo nữa! – Tôi đang phê, nên nói năng bắt đầu quá trớn.
- Ai lo? – Nàng nghiêm mặt.
- Thì…bác sĩ lo! – Tôi đâm hoảng, nói trớ qua.
- Hình như ý của N khác mà? – Nàng nheo mắt.
- Ý là…y tá lo ko dc thì đến…bác sĩ lo! – Tôi lúng búng trả lời.
- Phải ko đó? – Tiểu Mai nhìn tôi.
- Ừ…ừ…p..hải! – Tôi thiếu điều muốn chui xuống ghế tránh ánh nhìn của nàng luôn.
- Haizz, N hay tự dối mình quá! – Nàng thở dài đầy ẩn ý.
- Ớ….đâu có! – Tôi chối đây đẩy.
- Rõ là có! – Nàng nhăn hí.
- Không…có! – Tôi kháng cự yếu ớt.
- Mình nói là có! – Tiểu Mai lắc đầu.
- Không, thật… là ko có! – Tôi bắt đầu quíu.
- Chắc chắn là có! – Nàng bĩu môi.
- Ừ…thì có! – Tôi thở hắt ra.
- Vậy…ai lo? – Nàng hỏi trong hơi thở.
- Thì…thì..mẹ N lo! – Tôi tự nhiên thấy tim đập binh binh.
- ………! – Tiểu Mai im lặng.
- Sao…tự dưng im rồi? – Tôi quệt mồ hôi trán.
- Ngày mai kiểm tra 1 tiết Anh ngữ nhỉ? – Nàng tự dưng hỏi sang chuyện khác.
- Ừ…mà sao? – Tôi ngạc nhiên.
- N ôn bài đi, Mai cũng về ôn bài luôn! – Nàng đáp lạnh băng.
- Ừ…thế giờ về à? – Tôi lóng ngóng.
- Ừm, xong bữa tối thì về chứ sao! – Rồi Tiểu Mai đứng dậy.
- Vậy để N ra mở cổng! – Tôi gật đầu.
- Ưm…cảm ơn bữa tối nhé! – Trời tối, tôi thấy hình như Tiểu Mai đang cười.
- Không, N cảm ơn mới phải! – Tôi nhún vai.
- Vậy mình về! – Nàng nói gọn lỏn.
- Ừ…về cẩn thận..à thôi để N đưa Mai về! – Tôi nói như quíu.
- Ko cần đâu, mới 9h hơn thôi mà, N ôn bài đi! – Nàng lắc đầu từ chối.
- Ừm…cũng được! – Tôi thở dài.
Con gái khó hiểu thật, mới bữa ăn còn cười nói vui vẻ vậy mà giờ đã đùng đùng bỏ về? Tôi đứng thẫn thờ nhìn đến khi Tiểu Mai khuất nơi cuối đường mới bước trở vô nhà, lòng đầy ngổn ngang thắc mắc chẳng biết sao nàng lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ vừa nãy tôi có nói gì sai sao ta?