Tôi đưa tay vỗ trán, tựa ngửa người ra ghế:
- Đúng ha, anh quên mất đi chứ!
Quả tình là Tiểu Mai hỏi rất đúng, cứ cho là Minh Châu đồng ý đi chơi với tụi tôi để tôi có cơ hội chuộc lỗi và giữ được lời hứa của mình thì tôi biết dẫn đến chỗ nào, bởi sống hai năm tại xứ biển Phan Thiết nhỏ xíu này thì quá dư để thông thuộc những nơi có thể dạo chơi được rồi.
Tiểu Mai cắn môi, thoáng suy nghĩ một chút rồi nàng tiếp lời:
- Cũng không sao đâu, đến lúc đó rồi hỏi bạn ấy cũng được, quan trọng là anh phải rủ được Minh Châu nghen, không thì hết có cơ hội giữ lời hứa luôn đấy!
- Ấy cha, làm sao mà rủ được ta? Anh không mò qua A2 nữa đâu! – Tôi thảng thốt.
- Em hiểu, anh sợ quê chứ gì! – Nàng phì cười.
- Thì… lúc đó nhỏ Châu mắng anh giữa hành lang, bọn A2 biết gần hết rồi còn gì nữa! – Tôi rầu rĩ nhắc lại quá khứ đau thương.
- Em sẽ giúp, không sao! - Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Giúp sao? Em đi gặp nhỏ đó với anh à? – Tôi mừng rỡ.
- Cũng không hẳn, em chỉ mời bạn đó tới nói chuyện với anh thôi, còn sau đó thế nào thì còn tùy thái độ hai người nữa!
- Ừ, nói chung em cứ mời được là tốt, anh sẽ tiếp chuyện cho, rủ phát là xong chứ gì. À, để anh rủ tụi thằng Khang luôn, cả bé Trân nữa, hen?
- Thôi, chắc gì đã được nhận lời mà rủ tùm lum người!
- Cũng đúng, để mời xong rồi tính, mà chắc là được đó, em yên tâm!
- Em cũng mong vậy, chứ như hồi trưa là thật không biết phải nói gì hết!
- Ừm…..!
Tôi ngượng ngập nhìn sang hướng khác, cảm giác như vừa rồi Tiểu Mai đã trách khẽ mình vậy. Đang tính lảng sang chuyện khác cho vui thì nàng lại hỏi tiếp:
- Ngày mai có bài kiểm tra Toán đó, anh đã ôn gì chưa vậy?
- Ừ… tí về ôn chút xong ngay ấy mà! – Tôi vội đáp.
- Tối ở nhà ôn bài nha, chuyện của Minh Châu để qua kiểm tra rồi em sẽ giúp! – Nàng dặn dò.
- Giờ anh về coi sơ qua luôn, tối bận đi tập võ với thằng Tuấn rồi! – Tôi trả lời.
- Cũng được….! - Tiểu Mai thoáng chút buồn trên nét mặt, nhưng rồi lại đứng dậy ngay và tiếp lời. - Vậy anh về học bài nhé, em cũng xem lại cho chắc!
- Ừ, Toán thôi mà, vẩy bút tí là xong! – Tôi nói, đứng dậy theo.
Tiểu Mai cầm chùm chìa khóa bước ra cửa, tôi đưa tay định nhấp thêm ngụm trà đào nữa cho đỡ tiếc rồi mới đi theo thì….
- Choeng….! – Âm thanh của chùm chìa khóa đột ngột vang lên.
Tôi sửng sốt quay lại, tưởng rằng Tiểu Mai tuột tay vô ý đánh rơi chùm chìa khóa xuống đất thì thấy nàng vẫn đứng yên bất động một chỗ:
- Gì thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Em… hơi mệt! – Nàng trả lời, vẫn không nhìn về phía tôi.
Vội cúi xuống nhặt chùm chìa khóa, tôi bước đến cạnh Tiểu Mai, cầm nhẹ tay nàng:
- Sao vậy? Em nhức đầu à?
- Ừa… chắc hôm qua thiếu ngủ, anh… để em tựa một chút thôi, nhé?
Rồi không để tôi kịp hiển nhiên đồng ý, nàng dựa vào lòng tôi, mắt nhắm nghiền, đôi hàng mi hững hờ khép lại:
- Sao em không ngủ sớm? Hôm qua có bài vở gì nhiều đâu? – Tôi lo lắng. – Hay uống Panadol nhé, hết nhức đầu ngay?!
- Tối qua em nói chuyện với mẹ đến khuya! – Nàng đáp khẽ.
- Uầy….! – Nghe đến nhạc mẫu tương lai, tôi hết dám trách cứ gì Tiểu Mai thêm nữa.
- Mẹ muốn em về Nhật học, lo em một mình không ai chăm sóc! – Nàng tiếp lời.
- Vậy… em có về không? – Tôi hỏi, bất chợt cảm thấy một nỗi sợ trào dâng.
- Không, em nói rằng tự lo được, cũng được hơn một năm rồi mà!
- Ừ… đúng rồi, trước giờ em cũng sống ở đây mà, có sao đâu!
- Cũng vì em muốn… hai đứa mình ở cạnh nhau nữa!
- Ừm……!
- Anh sẽ chăm sóc em, đúng không? – Tiểu Mai hỏi qua hơi thở.
- Ừ, dĩ nhiên rồi! – Tôi vội trả lời.
- Dù cho có chuyện gì xảy ra? – Nàng lại hỏi tiếp.
- Ừm, anh hứa! – Tôi quả quyết ngay tức thì.
Tiểu Mai lúc này ngước mắt nhìn tôi, khẽ cười và đưa tay đánh khẽ, sượt qua má tôi:
- Hi, lo mà giữ lời hứa với Minh Châu đi kìa, hứa nhiều quá thì lại không làm được đâu!
Nhìn nàng mỏng manh mỉm cười trong vòng tay, tôi bất giác… nói không chút ngượng ngùng:
- Không, dù anh có hứa với ai chuyện gì, thì lời hứa với em cũng sẽ là quan trọng nhất, anh sẽ đặt lời hứa đó lên hàng đầu và ưu tiên trước nhất!
- Ghê hôn….!
- Ưm, trời đất chứng giám, anh thề trên tính mạng của mình!
- Thôi… đừng thề, em tin anh mà!
Một khoảng lặng lại xuất hiện giữa hai đứa lúc này, và tôi đang ôm trọn Tiểu Mai vào lòng, nàng nhướn đôi hàng mi dài nhìn tôi, và tôi cũng nhìn nàng….
- ………!
- ……………….!
Dường như giây phút ấy, ánh mắt của cả Tiểu Mai và tôi như hòa quyện cùng nhau, và thấu hiểu lẫn nhau. Tôi im lặng, nàng cũng im lặng, xung quanh bốn bề cũng lặng yên không một tiếng động, nếu có chỉ là âm thanh xào xạc nhỏ bé của lá cây trong gió, và vô tình âm thanh nhỏ nhoi hữu tình ấy lại càng làm cho không giang yên ắng hơn nữa.
Không phải là trời xui đất khiến, càng không phải là được dạy dỗ hay làm theo sách vở, mà là tâm ý tương thông, qua ánh nhìn của cả hai, tôi trong vô thức nhẹ cúi đầu xuống.
Thật chậm, tưởng như cũng thật lâu, Tiểu Mai trong ánh mắt như có gì đó thảng thốt, và rồi nàng dần nhắm mắt lại, chỉ còn đôi bờ mi khẽ khàng chạm nhau.
Làn môi mọng đỏ xinh đẹp này, tôi đã từng say đắm ngẩn ngơ ngắm nhìn không biết bao lần mà chưa hề thấy chán, và giờ đây tôi sắp…..
- Kính…..coong…..!
Tiếng chuông cổng nhà bất chợt vang lên phá tan không gian yên tĩnh trước đó, và cả hai đứa cùng giật mình sực tỉnh.
- Em… khỏe hơn rồi…! - Tiểu Mai đỏ hồng cả gò má, nàng ấp úng.
- Ừ… ừ…. vậy thì tốt……! – Tôi cũng ngượng ngập không kém.
Tiểu Mai rời tay tôi, nàng nhận lại chùm chìa khóa rồi quay bước ra cổng, mặc tôi đang lầm bầm nguyền rủa trong đầu đứa quái chết giẫm nào lại đi phá hoại gia cang nhà người, hỏng mất cả khoảnh khắc lãng mạn này. Chỉ còn thiếu một phần ngàn của giây nữa là hai đứa tôi đã môi kề môi rồi….
- “ Ôi đệch…..! “ - Tôi thở hắt ra vì vuột mất nụ hôn đầu đời, nhưng một phần lại mừng thầm mà chả hiểu tại sao, hay có lẽ vì tôi đang lo sau khi… hôn nhau, tôi với Tiểu Mai sau đó sẽ không biết phải đối mặt nhau như thế nào.
Cổng nhà mở ra, và tôi há hốc mồm khi thấy… bé Trân đang tíu tít trước cổng:
- Hi, em tới đúng giờ nè chị… ủa… anh Nam, anh cũng ở đây hở?
- Ừm….! – Tôi gầm mặt. – Em tới làm chi thế?
- Sao vậy? Em tới học đàn, chị Mai bảo mà! – Trân ngơ ngác trước bộ dạng bặm trợn của tôi.
- Không gì đâu em, vào nhà đi! - Tiểu Mai lắc đầu mở hết hai cánh cửa ra.
Rồi bé Trân vô tư dắt xe vào nhà, nhoẻn miệng cười nhìn tôi như thường lệ:
- Anh ở chơi à? Chút nghe em đàn nha, bữa giờ em tập nhiều lắm đó!
- Giờ anh về rồi, có việc bận! – Và tôi bước tới dắt xe ra ngoài cổng.
Ngang qua cửa, tôi quay sang Tiểu Mai, thoáng ngại ngần khẽ nói:
- Em nhớ nghỉ ngơi nhé, ngày mai Toán cũng dễ thôi, tối ngủ sớm đấy!
- Ừa…..! – Nàng bối rối gật đầu.
- Vậy… anh về đây! – Tôi gượng cười, giả lơ như vừa rồi chưa có gì xảy ra.
- Anh về cẩn thận…! – Nàng cắn môi đáp.
- …………! – Tôi chừng như vẫn chưa chịu về, định nói gì đó mà không biết phải nói gì, cứ đực mặt đứng trước cổng nhà.
- ………! - Tiểu Mai cũng im lặng, bối rối đan tay vào nhau.
Phải vài giây sau đó, bé Trân mới… lại thêm một lần nữa, cắt ngang giữa hai đứa ;
- Em không có thấy gì đâu, chán hai anh chị quá, ở trong phim là nãy giờ người ta ôm hôn nhau thắm thiết từ đời nào rồi!
Nghe nhắc đến hôn, cả tôi lẫn Tiểu Mai không hẹn mà giật thót người, riêng tôi thì sực tỉnh mộng mà vội phốc lên xe:
- Thôi chào hai người, về đây!
Rồi chẳng kịp đợi Tiểu Mai và bé Trân nói gì, tôi phóng luôn xe ra đường, chạy thật nhanh cho đỡ ngượng.
- “Ôi đệch… Trân ơi là Trân, em hại anh rồi….! “ – Tôi khổ sở lầm rầm trong miệng mà chẳng biết là mình đang trách bé Trân chuyện gì, bởi lẽ khi bị “ cắt hôn “ nửa chừng, tôi vừa cảm thấy hụt hẫng lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vui vui trong lòng.
Hi vọng bữa sau Tiểu Mai đừng nhắc gì đến vụ này, cũng đừng kể cho Trân biết, chứ không là tôi chỉ có nước bách nhục xuyên tim mà độn thổ trốn luôn xuống đất cho đỡ xấu hổ. Chứ ai đời còn học sinh mới nứt mắt có tí tuổi đầu đã bày đặt…. hôn…!
Thế nhưng một nụ hôn thì có cần quy định lứa tuổi chăng? Tình yêu có nhất thiết phải ở trong một định mức, một giới hạn nào chăng?
Về đến nhà mà vẫn còn tim đập chân run, tôi cứ thẩn thơ đi ra đi vào, vừa vui vừa lo mà chả biết tại vì làm sao mà tôi lại có cảm giác này. Mãi đến khi thằng Tuấn rách í ới gọi trước cửa thì tôi mới tỉnh hồn mà dắt xe trở ra ngoài:
- Đi chú, bữa nay tao sẽ quyết tâm chăm chỉ tu luyện để tán đổ em nó! - Thằng này ba hoa.
- Ừ… ừ…! – Tôi nói bâng quơ.
- Sao đấy? Không muốn đi à? – Nó thắc mắc.
- Đâu có, đi thôi, trễ rồi! – Tôi lắc đầu lia lịa, hãy còn đang trong tình trạng rối loạn tâm lí.
Chừng như thấy tôi có vẻ vẫn còn ngu lâu, thằng Tuấn bèn đập vai tôi bảo:
- Ê, nhìn xem bữa nay anh mày có điều gì khác biệt!
- Có gì là có gì? – Tôi ngơ ngác.
- Hé hé, phải cảm nhận, đừng nhìn bằng mắt thường con ạ! – Nó cười đểu cáng.
Phải lúc bình thường là tôi đã nạt thằng này một chập rồi bỏ đi trước từ đời tám hoánh rồi, thế nhưng đang khủng hoảng tâm lí, tôi liền nhắm tịt mắt lại mà… dùng “ tâm nhãn “ cảm nhận theo lời thằng rách việc.
- Chả có gì sất! – Tôi mở mắt ra nói.
- Thằng ngu này, mày không nghe mùi thơm à? - Tuấn rách quắc mắt.
- Ớ…trời đất, mày điên à, có ai tập võ mà lại đi xức nước hoa như mày không? – Tôi ngớ người.
Hóa ra thằng Tuấn bảo tôi đừng nhìn bằng mắt thường mà phải cảm nhận, tức là bảo dùng… khướu giác mà hít lấy hít để cái mùi nước hoa sực nức của nó chứ chả có phải cảm nhận bằng tâm nhãn cái quái gì cả.
- Hê hê, như dzậy nó mới sốc mậy, thử tưởng tượng coi, tập võ ai nấy cũng đổ mồ hôi đầm đìa, có người hôi đầu, hôi chân hôi tay, hôi… nách. Riêng tao thì vẫn đẹp trai phong độ, thơm phức giữa bao người! – Tuấn rách vung tay chém gió.
- Tao lạy mày, bố thằng bệnh! – Tôi lắc đầu nhìn thằng bạn mình dạo này xử sự hệt như bị bại não.
- Thôi, đi thôi chú em, đến nhà vợ của anh nào! – Nó búng tay cái chóc rồi đạp xe vọt đi.
Thầm lắc đầu chán nản vì trò mèo của thằng này, tôi cũng phóng xe chạy theo nó, dù sao cũng cảm ơn vì nhờ nó mà tôi tạm quên đi chuyện “ hụt hôn “ lúc chiều.
Đến địa điểm tập Thái Cực quyền hôm trước là nhà của Thu Sương, hai thằng tôi xuống xe dắt bộ vào sân. Chỉ có duy nhất thằng Tuấn rách là hiên ngang ưỡn ngực xăm xăm bước vào hang cọp, chứ riêng tôi là điệu bộ lầm lì chỉ biết cắm mặt đi lủi thủi theo thằng bạn mình chứ không dám hó hé gì sất bởi trước đó một buổi tôi đã đại náo sân tập này bằng cách đả bại ái nữ của sư phụ một cách chóng vánh và bất ngờ nhất.
Vào đến sân tập, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào và lén đưa mắt dòm hai thằng tôi lấm lét, chỉ riêng mỗi anh sư huynh hôm nọ là bước tới tươi cười nhã nhặn:
- Mới tới à? Hai đứa đến bàn kia lấy võ phục rồi tự khởi động cho nóng người nhé, tí nữa vào tập cùng mọi người!
- Dạ, bữa nay sư phụ có tới không anh? - Thằng Tuấn rách nhận vơ ngay, dù nó chưa hề biết mặt sư phụ là ai và cũng chưa bái sư lần nào.
- Có chứ, sư phụ đang ở trong nhà! – Anh này gật đầu đáp.
Chẳng đợi thêm lúc nào nữa, Tuấn rách phóng ngay đến cái bàn kê ở góc sân, nơi có mấy bộ võ phục đang xếp ngay ngắn bên trên, và chẳng phải ai khác hơn, nhỏ Thu Sương kiêu kỳ đang ngồi tại bàn làm nhiệm vụ điểm danh và… kiểm kê sổ sách.
- Cho anh hai bộ đi em! - Tuấn rách nói ngay.
- Không có cho, đóng tiền mới đưa! – Thu Sương nhún vai nói.
- Thì… bữa anh đóng tiền rồi mà! - Thằng này chưng hửng.
- Hì, thì em nói nộp tiền học mới có võ phục mà, chứ đâu có tặng không được, phần của anh nè! – Con nhỏ mỉm cười.
Trong khi thằng Tuấn khoái chí nhận võ phục hệt như nhận… lễ phục áo cưới từ tay Thu Sương thì tôi vờ không thấy gì, cứ đứng yên bất động tại chỗ:
- Của anh nè, anh Nam! – Thu Sương chìa bộ võ phục ra trước mặt rồi.
- À… ừ, cảm ơn! – Tôi bối rối nhận lấy.
- Hì…! – Con nhỏ nhìn tôi cười bí ẩn rồi quay lưng bỏ đi, để nhiệm vụ điểm danh cho người khác.
- Mày thấy chưa, em nó ngồi đợi tao tới để tặng quần áo thôi đó, hé hé! - Thằng Tuấn tiếp tục tưởng bở.
- Ừm… mặc lẹ rồi vô khởi động đi! – Tôi ừ đại cho qua chuyện, trong bụng thắc mắc chẳng hiểu Thu Sương cười với tôi vụ gì mà không phải là sấn tới hung hăng đòi đánh nhau như hôm bữa.
Và một chốc lát sau đó, tôi đã hiểu tại sao nhỏ Thu Sương này cười với tôi, bởi một lẽ duy nhất, tôi đang ở trên đất khách, lần trước vô tình đả bại ái nữ của vị sư phụ Trần gia kia, mà lại là thằng võ sinh Vịnh Xuân quyền duy nhất ở giữa bao người của môn phái Thái Cực quyền này, vậy nên phàm cái gì càng hiếm thì lại càng… gây sự chú ý.