Một lát sau, điều gì đến cũng đến, căn nhà tôi ở từ nhỏ đến giờ đã xuất hiện trong tầm mắt:
- Không muốn về nhà…! – Tôi rùng mình chùn tay lái.
- Nữa, nhà anh mà nói lạ chưa! – Tiểu Mai đập tay vào vai tôi.
Nói thật chứ chưa có lần nào tôi lại không muốn về nhà như lần này, bởi tôi biết nãy giờ là ba tôi đang nổi trận lôi đình ở nhà, mà ba tôi giận thì khủng khiếp lắm. Nhớ lại hồi nhỏ có mấy lần tôi trốn học đi đá banh hay đánh nhau, thì bao giờ cũng vậy, ở ngoài tôi anh hùng bao nhiêu là về nhà tôi thành rùa rút đầu bấy nhiêu, lần nào cũng bị mềm xương vì cây roi mây huyền thoại.
Có một lần tôi trốn nhà bỏ ra biển đá banh đến chiều tối mới mò về nhà, lúc đó ba tôi chẳng nói gì, chỉ hầm hầm đi xuống nhà dưới, chỉ tay vào nền gạch:
- Mày nằm xuống đây!
- Dạ….! – Tôi run rẩy lắp bắp nằm sấp xuống nền nhà.
- Đi đâu?
- Dạ… con đá banh….!
- Mẹ mày bảo ở nhà trông nhà, mà mày bỏ đi chơi không xin phép?
- Dạ… lần sau con… hông dám nữa!
- Víu…..chách…!
- Oá….oá……!
Khi tôi vừa khóc rống lên thì ba tôi lại dằn mặt:
- Ba đánh mà mày khóc?
- ……..! – Thế là tôi hoảng hồn im bặt.
Nhưng vài phút sau đâu lại hoàn đấy:
- Chách….chách….!
- Oá…oá….á…….con chừa….á……!
Kết quả trận đòn hôm đó là tôi mềm oặt cả người, nằm nhà mấy ngày liền để chữa trị cái mông rồi mới lết được ra ngoài. Sau đó tôi rút kinh nghiệm bài học xương máu, đó là đi đâu cũng phải xin phép, đi chơi phải báo gia đình, tái phạm là mềm xương.
Và bài học thứ hai, đó là không được gây gổ đánh nhau, nhớ hồi lớp 3 tôi hổ báo lắm, cả nhóm đang đá cầu trong sân trường tự dưng có mấy thằng lớp khác đá banh chạy ngang qua đạp chân bẹp dí quả cầu. Thế là tôi lao vào đấm vỡ mặt thằng oắt vừa đạp, nó cũng chẳng phải tay vừa bật ngay lại tôi, mà lúc nhỏ thì tôi yếu như sên, kết cục là hai ông mãnh bị lôi đầu lên phòng giám hiệu, mời cả phụ huynh đến làm việc.
- Sao hai em lại đánh nhau? – Thầy giám thị hỏi.
- Dạ, nó gây sự trước đó cô! – Thằng oắt kia chỉ vào mặt tôi.
- Mày đạp nát cầu của tao! – Tôi gân cổ cãi lại.
- Thì tao đền là được rồi, ai kêu mày đánh tao trước! – Nó cự ngay.
- Đền cái cùi chỏ tao nè! – Tôi vênh mặt ra mà quên mất là ba tôi đang gầm mặt hầm hầm ngay bên cạnh.
Chiều tối hôm đó về đến nhà, tôi sợ chết khiếp khi thấy ba tôi xách roi mây huyền thoại đi thẳng ra nhà sau:
- Thằng ngu này, lại ăn đòn nữa à! – Ông anh tôi thì thào.
- ….. Sợ quá…! – Tôi lí nhí.
- Mày… nhanh lên, chạy lên phòng mặc thêm cái quần tà-lỏn nữa đi! - Ổng xui dại.
- Dạ….! - Ấy thế mà tôi gật đầu và làm theo ngay tắp lự.
Không những làm theo mà tôi còn làm tốt hơn thế nữa, tôi mặc luôn đến… 3 cái quần tà-lỏn để phòng khi bất trắc. Tự tin với tuyệt chiêu 3- trong- 1 của mình, tôi bớt run mà đi xuống dưới nhà sau, nơi có thái thượng hoàng đang lăm lăm thượng phương bảo kiểm trong tay:
- Nằm xuống! – Ba tôi gằn giọng.
- ………! – Tôi y theo hoàng lệnh.
- Này thì đánh nhau…. Chách! – Ông vút ngay roi đầu tiên vào mông tôi.
- …………! – Chả đau chút nào, tôi làm mặt tỉnh rụi.
- Chách………!
- ……….!
Tuyệt chiêu 3- trong- 1 của đại ca bày quả là lợi hại, chả thấy đau tí nào cả.
- Víu…chách….chách….! – Hai roi liên hoàn được quất ra.
- Ui…da…..! – Tôi đã bắt đầu thấy thấm đòn, chắc là lực tác động quá mạnh xuyên cả ba lớp quần mất rồi.
- Víu…chách….bốp…..chách…..!
- Hức…..á…….!
- Víu….chách….!
- Ahhhh….oá oá………!
- Ba đánh mà mày khóc?
- …… hức…..!
- Víu..... chách…..!
- Oá oá…. Con chừa rồi….con …oá oá…….!
Cứ một lần roi được vung lên là một lần tôi khóc la thảm thiết, lăn lộn gần hết cái nhà dưới, đến khi đã ràn rụa nước mắt bán sống bán chết rồi thì ba tôi mới tha cho, kết thúc trận đòn mười mấy roi nhớ đời. Thế nhưng hoạ sát thân vẫn còn đó, bởi khi mẹ tôi đi làm về cũng là lúc trận đòn kết thúc, chắc có lẽ bà thấy thương thằng quý tử út cưng bị đòn đau đang nằm ăn vạ nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu nên… lột quần tôi ra để xức dầu chữa thương cấp kì, rồi sau đó bà sẽ nấu cháo gà cho tôi ăn. Ấy vậy mà….
- Trời đất, con mặc 3 cái quần chi vậy? – Mẹ tôi sửng sốt.
- Dạ….! – Tôi điếng hồn ngước mặt lên.
- Cái gì? Nó bày trò này à? – Ba tôi từ trên nhà đi vụt xuống.
- Dạ không… anh hai bày… anh hai bảo con đó….! – Tôi quýnh quáng bán đứng luôn cả ông anh.
Và như thế là anh em ruột thịt sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chung, thật đúng là một câu chuyện cảm động kinh điển, thấm đẫm nước mắt và thấu tận trời xanh:
- Víu… chách…..!
- Oá….oa…..! – Anh tôi khóc rống lên.
- Mày dạy em thế à? Mày làm anh vậy đó hả? Víu…chách…..!
- Oá…oa….con chừa rồi……oá….! – Ông anh tôi khóc rấm rứt vì bị thằng em trời đánh chỉ điểm.
Kết thúc ngày hôm đó, tôi bị đòn mềm xương không nói, nhưng ông anh bá đạo cũng bị vạ lây vì cái tội… bày trò, buổi tối hai thằng nằm ngủ cạnh nhau mà không cục cựa được vì cái mông đau nhói, chỉ có ánh mắt ông anh là nhìn tôi toé lửa đằng đằng sát khí, tôi đồ rằng lúc đó ổng mà nén đau vụt tay một phát vào mông tôi thì chỉ có chết chứ không hơn.
Hai bài học xương máu được rút ra từ lớp 3 và lớp 5 từ hai trận đòn kinh điển, đó là không được đánh nhau và đi chơi là phải xin phép. Thế nhưng ngày hôm nay đây, khi tôi đã học lớp 11 lại cùng một lúc phạm cả hai tội danh trong quá khứ này, dẫm vào vết xe đổ cũ mà lịch sử lặp lại. Tôi có thể bị đánh cũng được… nhưng tôi không muốn kêu gào trước mặt Tiểu Mai chút nào… hic hic….. Nếu là lúc bình thường thì tôi có thể vận khí kình Vịnh Xuân để hộ thân, thế nhưng sau trận ác chiến với thằng Huy thì tôi giờ đã như cọng bún thiu rồi, mềm oặt nhũn nhẽo, ba tôi chỉ cần vụt một roi là chắc tiếng la hét của tôi sẽ vang vọng đến tận đâu đâu xa xôi ấy chứ.
- Két…..! – Tôi rón rén đẩy cửa ra rồi chầm chậm dắt xe vào.
- …………..! – Tiểu Mai lắc đầu nhìn tôi thở dài ngao ngán.
Vào đến nhà là tôi đã thấy ông anh tôi ngồi ngay phòng khách:
- Vô lẹ, cái thằng đần này! - Ổng bước tới cốc vào đầu tôi.
- Huynh… mới về hả? – Tôi nói quơ quào.
- Mày điên à, tao về sáng giờ rồi! - Ổng quắc mắt.
- Dạ… ba đâu huynh? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Trên sân thượng, mày dắt xe vào đi! – Ông anh tôi hất đầu ra sau.
- Em chào anh! – Tiểu Mai cúi đầu.
- Ừ, em cũng ra sau bếp đi, mẹ anh đợi đấy! – Ông anh tôi cười hoà nhã rồi quay sang nhìn tôi nạt. – Cái thằng này, dắt xe vô!
Thế là tôi lù lù dắt xe đạp ra nhà sau, mẹ tôi đang tất bật ở đằng bếp cạnh bên:
- Hai đứa về rồi à? – Mẹ tôi nhìn ra ngoài.
- ……..! – Tôi làm mặt thảm não để cầu mong sự giúp đỡ từ mẫu hậu.
- Dạ, con chào bác! – Tiểu Mai đáp thay tôi.
- Ừa, bé Mai con phụ bác chỗ rau này nhé! – Đáp lại cái nhìn trông đợi của tôi là mẹ tôi chỉ trả lời mỗi Tiểu Mai.
- Dạ….! – Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi gật đầu, nàng tần ngần một chút rồi bước vào bếp.
- Ba mày đợi trên lầu kìa, lên đó đi! – Mẹ tôi nói tiếp.
- Có… sao không mẹ? – Tôi giật bắn người.
Thế nhưng mẹ tôi chỉ lắc đầu không nói rồi lại quay vào bếp tất bật với mớ thịt cá trên thớt, còn lại Tiểu Mai đang rửa rau thì nhìn tôi mà không dám nói gì:
- …….! – Nàng gật đầu trấn an tôi, mấp máy môi như chúc may mắn rồi lại quay đi.
Vậy là xong, hoá ra chiêu bài nhờ Tiểu Mai năn nỉ ỉ ôi đã tan thành mây khói, trái lại chiêu bài này còn hại tôi thêm nữa là rất có thể tí nữa tiếng la hét vì bị đòn của tôi sẽ đến tai nàng, và Tiểu Mai chắc sẽ vì thấy tôi ràn rụa nước mắt ôm mông khóc rống lên mà cho rằng tôi là thằng nhát gan, nàng chia tay tôi luôn cũng không chừng.
- Lên đi mày! – Ông anh tôi hối khi thấy tôi đi ngang qua.
- Đại ca…..! – Tôi đã mếu máo đến nơi.
- Ca ca con khỉ… không có ăn đòn đâu mà sợ, lớn rồi! - Ổng nhăn mặt cú đầu tôi.
- Ba…trong một tiếp hở đại ca? – Tôi rùn vai.
- Ơ cái thằng này… tao không có bày mày nhé, tao là sinh viên đại học rồi! – Ông anh tôi chưng hửng rồi đá đầu tôi lên cầu thang. – Đi lẹ lên!
Thế là hết, từ giờ chỉ còn mỗi mình tôi bước dần lên đoạn đầu đài, cứ mỗi từng bước đi lên cầu thang thì tôi cảm thấy mình như đang tiến đến giá tử hình thêm bước nữa. Chỉ vài bước nữa thôi, tôi sẽ lại được thấy hình ảnh ba tôi tay cầm roi mây oai phong như một vị tướng đang cầm bảo kiếm trong tay, và vị tướng ấy dõng dạc ra lệnh:
- Mày nằm sấp xuống đây!
Chắc chắn là vậy rồi, tôi sẽ lại bị đòn nữa thôi, chỉ hi vọng là tí nữa khi roi chưa kịp chạm mông thì tôi sẽ vờ quơ quào cái tay mà dụng Nhất thốn kình đấm gãy luôn cây roi là xong. Sợ một nỗi là roi không gãy mà tay tôi gãy luôn thì tèo. Nên chỉ còn một hi vọng duy nhất, đó là đành phải cắn răng chịu đau mà mong là Tiểu Mai sẽ không nghe thấy chuyện gì mà thôi.
Thế nhưng trái ngược với sự hồi hộp lo lắng của tôi là khi bước lên sân thượng, tôi chỉ thấy ba tôi đang ngồi hút thuốc trên đó, mắt ông nheo lại săm soi cây mộc nhân mà tôi vẫn hay tập võ.
- Dạ…..! – Tôi bước tới rồi dừng lại, cúi đầu lí nhí báo danh.
- Chở bạn tới chưa? – Ba tôi hỏi không cần nhìn.
- Dạ rồi….! – Tôi thót tim trả lời.
- Ừm, mày ngồi xuống đây cho tao! – Ba tôi gật đầu chỉ tay vào bậc thềm.
Thế là tôi y lệnh mà run lẩy bẩy ngồi xuống thềm đá, cố gắng nhìn quanh quất để tìm roi mây huyền thoại mà vẫn không thấy đâu. Lúc này chỉ có ba tôi đang ngồi xuống cạnh bên, hai người một bình thản hút thuốc, một run rẩy xanh mặt đang ở khoảnh vườn nhỏ trên sân thượng, nhìn xuống dưới là mái nhà của các căn hộ xung quanh.
- Học hành ra làm sao? – Lát sau ba tôi mới hỏi.
- Dạ… bình thường….! – Tôi lắp bắp nói.
- Đã giỏi chưa?
- Dạ… chưa….!
- Chưa sao mày trốn nhà đi đánh lộn?
- …………….!
- Ba hỏi sao mày không nói?
- Dạ…..!
- Mày không nói thì ba ày lựa chọn, bị đánh ngày nào và bao nhiêu roi? Hay muốn bị đòn trước mặt bạn mày?
- Dạ… con… không muốn….!
- Tại sao?
- Con… không sai…..!
- Mày học xong không về nhà lại đi đánh lộn thì là đúng à?
- Dạ… con trốn nhà là sai… nhưng con… đánh nhau là… không sai….!
Tôi không dám nói chuyện mình đánh nhau là đúng, nhưng cũng không gọi là sai… bởi lí do tôi đánh nhau là xuất phát từ những gì chính đáng và đường hoàng nhất.
- Thế nào là không sai? – Ba tôi sửng sốt quay sang.
- Dạ…. là… không sai…..! – Tôi lại lí nhí nói.
- Là sao? – Ba tôi gằn giọng hỏi.
- Dạ….! – Tôi lại càng lí nhí hơn nữa.
- Mày dạ một lần nữa mà không nói là tao đá lọt lầu!
- Dạ… ơ… không,.. con kể…!
Vậy là tôi đành mặt nhăn mày nhó mà kể đại khái chuyện giữa tôi với thằng Minh Huy cho ba biết, tất nhiên là sơ qua cực nhanh những kế hoạch tôi bày ra, bởi tôi biết ba tôi chả thể nào nghe lọt được tai những “ trò mèo “ này của tôi.
Một hồi sau, ba tôi trầm ngâm mất cả lúc mới thở dài nói:
- Mày lớn rồi, làm gì cũng phải biết suy nghĩ, chuyện này mẹ mày mà biết thì sao đây?
- ………….! – Tôi cúi gằm mặt không đáp.
- Nói gì thì nói, dù mày đúng nhưng đánh bạn thì vẫn là sai!
- Con… không xem thằng đó là bạn!
- Thế lỡ lần này mày bị kỉ luật, vẫn bị mời phụ huynh, chuyện học hành gián đoạn thì sao?
- Dạ… không có chuyện đó đâu ba!
Tôi nói chắc ăn như bắp, bởi hoàn toàn tự tin rằng tôi đang giữ cuộn băng ghi âm và nắm thóp được thằng Minh Huy, chắc chắn gia đình nó sẽ không dám làm ầm lên chuyện này.
- Vậy… rồi đứa nào thắng? – Ba tôi hỏi.
- Dạ… con…! – Tôi lúng búng đáp.
- Vịnh Xuân giỏi nhỉ?
- Dạ…..!
- Hồi xưa còn đi học ba mày cũng đánh nhau, nhưng quan trọng là lí do phải đúng đắn, và ba không để phiền đến ông bà nội!
- Dạ? Có à ba?
- Ừm… ba có hẹn một người ra bờ sông, đánh một trận thắng thua là dứt điểm, mà ngày đó ba mày không có học võ gì cả!
- Rồi… sao…?
- Ba mày thắng, nhưng cũng bầm dập, ha ha!
- Dạ…hì….!
Rồi ba tôi đứng dậy, xoa đầu tôi:
- Mày lớn rồi, ba không nói gì nhiều, nhưng chơi với bạn thì phải thật lòng!
- Dạ…..!
- Quan trọng là, hạn chế đánh nhau, giải quyết bằng hoà bình thì vẫn tốt hơn, còn bất khả kháng thì mới phải vậy, biết không?
- Dạ………!
Tôi run run đứng dậy theo, vẫn còn chưa tin được đây là sự thật trước mắt, tôi đã được tha bổng khi cùng một lúc phạm luôn hai trọng tội.
- À, còn một chuyện nữa! – Ba tôi quay sang hỏi tiếp.
- Dạ? – Tôi ngẩn người ra thắc mắc.
- Hôm nay, mày có mặc 3 cái quần không? – Ông nheo mắt nhìn tôi nói giọng châm chọc.
- Dạ… không… không có..! – Tôi lắc đầu nói ngay.
- Ha ha, khi nãy mày mà nói đánh nhau với bạn là tao quất một trận giống hồi nhỏ rồi đấy! – Ba tôi phá ra cười.
- Dạ… con không xem thằng đó là bạn! – Tôi cúi đầu.
- Thôi xuống ăn cơm, Tết về đông đủ cả nhà! – Ông đập vai tôi.
- Dạ….! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- À… còn một chuyện nữa, ba hỏi mày!
- Dạ… gì nữa ba?
- Thế nhỏ bạn mày dưới nhà, tên là Mai đúng không?
- Dạ… dạ…..!
- Đánh nhau vì con gái, mày giỏi, học hành không lo, yêu đương nhăng nhít đi tao!
- ……..!
- Con bé băng bó ày đấy à?
- Dạ… chứ con đâu biết gì, nhờ Mai hết đấy ba!
- Còn đau không?
- Dạ… hơi ê ẩm!
- Thôi xuống!
- ………!
Thế là tôi lẽo đẽo bám theo sau, ba tôi đi xuống cầu thang thì đi thẳng ra nhà sau, còn tôi thì quệt mồ hôi trán mà vẫn chưa hoàn hồn, ngồi phịch xuống ghế salon:
- Hên vậy mày, không bị đòn nha con! – Ông anh tôi bỏ cuốn truyện xuống mà trờ tới ngay.
- ……..! – Tôi đần mặt ra, vừa rồi quả đúng là hên thật, cứ tưởng bị một trận quắn mông chứ.
- Chắc là nhờ có bé Mai ở nhà nên ba giữ thể diện ày, hê hê, thằng này mày hên đấy! - Ổng vỗ vai tôi cười đê tiện.
Thế là sau tất cả mọi vinh quang chiến thắng, cứ tưởng kế đó sẽ bị ăn đòn oằn mông, ấy thế mà lại được tha bổng, tôi khoái chí cười hể hả với ông anh:
- Thật ra tính cả rồi huynh ơi, chết thế quái nào được, é hé hé!
Để rồi ngay sau đó tôi điếng hồn giật bắn người lên vì ba tôi đang tay cầm tờ báo lù lù đằng sau lưng mà tằng hắng một tiếng rõ to, rồi ông ngồi xuống ghế bên cạnh:
- Ờ, mày ngon, nằm sấp xuống!